Tóm lại lúc đến ven rừng Hắc Thạch đã có cảm giác u ám phả vào mặt. Có lẽ là ảo giác tâm lý, Dương Bách Xuyên phát hiện bầu trời cũng chợt tối đi, khiến trong lòng người ta cảm thấy vô cùng áp lực, có một cảm giác lúc nào cũng sẽ nóng nảy.
“Đi nào, một đống đá nát có gì đáng nhìn đâu? Cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, nói ra thì cả khu số hai rừng Hắc Thạch chỉ có một đại trận, thực ra đã bị tàn phá mất tác dụng lâu rồi. Cậu xem khắp nơi đều có đá gãy bị tàn phá, có trận pháp cũng đã mất hiệu ứng. Hơn nữa tuyến đường chúng ta đi là do Lôi Đình sư bá đặc biệt chỉ ra, chắc sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Chiêm Khánh Nhân nói.
Dương Bách Xuyên không để ý Chiêm Khánh Nhân, anh là tu chân giả chân chính không giống năm người Chiêm Khánh Nhân, kiến thức về đạo trận pháp sâu hơn bọn họ, cũng từng nghiên cứu đạo trận pháp.
Anh nhìn ra được đây là một đại trận cổ xưa vô cùng to lớn, không hề tầm thường, cũng vô cùng phức tạp.
Bình thường đại trận này càng bị phá hoại thì càng khó phá giải, là trận pháp liên kết từng vòng.
Dương Bách Xuyên tự xem một lát, càng nhìn sắc mặt càng nghiêm trọng, trong mấy phút anh đã nhìn ra dấu vết của bốn loại trận pháp mê trận, huyễn trận, sát trận, không gian. Mặc dù trông những trận pháp này như đều đã mất tác dụng, nhưng đạo trận pháp là thần bí khó gọt giũa nhất, ai cũng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127534/chuong-1487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.