Còn chưa tới bí địa chân chính mà anh đã thu hoạch được một khoản.
Linh dược tích lũy không biết bao nhiêu năm ở vùng đất lưỡng cực đều bị anh đào bới, bóng dáng lả lơi của anh xuyên qua băng hàn và dung nham cực nóng để lại ấn tượng sâu sắc cho rất nhiều người.
Lăng Hư Tử thấy Dương Bách Xuyên đi ra khỏi con đường nhỏ thì bất giác nói: "Đúng là Dương điên phong hoa tuyệt đại! Khó lường mà!"
"Hoàn toàn chính xác, xem ra kẻ này mới là người đứng đầu Hư Cảnh." Vô Ưu lão hòa thượng lão hòa thượng cảm thán.
"Ai nói không phải chứ, người có thể nhàn nhã dạo chơi ở vùng đất lưỡng cực, các thời kỳ giới võ cổ vẫn chưa có ai làm được. Dương Bách Xuyên chính là người đứng đầu Hư Cảnh." Diệu Âm cũng thổn thức.
Cuộc đối thoại của ba người vừa khéo bị Dương Bách Xuyên nghe thấy, anh nhếch miệng cười bảo: "Ba vị đang tâng bốc tôi quá mức rồi đấy, tôi cũng chỉ có đột phá trong lưỡng cực nên mới dám càn rỡ như vậy một trận, chư vị xem hiệu quả đi."
Dương Bách Xuyên vừa nói vậy, Lăng Hư Tử ngẩn người, nhìn về phía người Dương Bách Xuyên, quả nhiên giờ phút này giới tu vi của Dương Bách Xuyên đã đạt tới đỉnh phong đại viên mãn Tiên Thiên tầng chín.
Mà ba người Mộc Đạo Nhiên, lão Lạt Ma và Đinh Trường Phong sau khi nghe thấy thì đồng tử co lại. Ba người bọn họ biết kể từ bây giờ e rằng người có thể giết Dương Bách Xuyên chỉ có lão tổ các nhà.
Không giết kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127519/chuong-1472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.