Dương Bách Xuyên ngẩng đầu lại phát hiện lỗ lớn do một kiếm của anh chém ra trên tường xương trắng đã biến mất.
Cái lỗ lớn lúc trước đã được sửa chữa hoàn toàn, còn bao trùm một lớp sát khí xung quanh.
Điều này khiến anh cảm thấy trong lòng nặng nề, thanh kiếm khổng lồ lập tức muốn chém tường xương trắng lần nữa.
Mà đúng lúc này trong đầu vang lên giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà: "Dừng lại đi, con chém như vậy cũng vô dụng thôi, Bạch Cốt Yêu có thể sử dụng toàn bộ xương trắng dưới đáy cốc, nếu bây giờ đã bị Bạch Cốt Yêu phát hiện thì tiết kiệm chút sức lực đi.
"Lão già đáng chết, người cũng nói rất có thể Bạch Cốt Yêu sánh ngang với Kim Đan, ý của người là kêu con ngồi chờ chết đúng không?" Dương Bách Xuyên trợn mắt nói.
"Cảm giác từ hơi thở của Bạch Cốt Yêu quả thật là có thể sánh ngang với Kim Đan, nhưng cũng chưa chắc sẽ vô địch. Chung quy cũng là yêu quái, chỉ số thông minh chưa chắc đã lợi hại, không phải là không có biện pháp đối phó. Hơn nữa muốn đi ra ngoài cũng chỉ có thể nghĩ cách từ núi xương trắng trên không.
Trên đống xương trắng trên không có Lôi Điện chi lực, bị sát khí tỏa ra từ núi xương trắng đập vào trong thời gian dài, Lôi Điện chi lực đã mỏng yếu đi một chút, vì vậy con muốn rời khỏi nơi này, suy cho cùng vẫn phải đối mặt với Bạch Cốt Yêu." Vân Thiên Tà nói.
"Ặc!" Dương Bách Xuyên bị sư phu Vân Thiên Tà nói tới suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127489/chuong-1442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.