Vừa dứt lời, toàn trường xôn xao hẳn lên. Nếu nghĩ kĩ về những lời này của Dương Bách Xuyên thì sẽ thấy vô cùng tàn nhẫn. Anh không chỉ dồn mình đến vách núi mà cũng không để cho Miêu Mậu Thiên có đường lui.
Bởi vì nếu Dương Bách Xuyên trị không khỏi kinh mạch của Thân Đồ Thạch thì anh sẽ thua. Nếu thua mà không tự phế tu vi sẽ bị mọi người đuổi giết, đây chắc chắn là đường cùng, vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng nếu nhìn từ khía cạnh khác, đây chẳng phải là sự tự tin tuyệt đối vào mình của Dương Bách Xuyên hay sao?
Nếu anh không tin chắc rằng mình có thể trị khỏi kinh mạch của Thân Đồ Thạch thì sao dám lấy tính mạng mình ra nói giỡn được?
Bất cứ ai cũng không dám làm vậy, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn khăng khăng làm thế.
Không phải thằng ngu thì cũng là kẻ điên, đương nhiên cũng có một khả năng khác, rằng anh thật sự là một tên thiên tài yêu nghiệt vô cùng toàn năng.
Không chỉ có tu vi cao, lại còn có thể luyện đan, bây giờ lại thêm cả y thuật nữa, toàn bộ giới võ cổ cũng không có ai như vậy.
Dương Bách Xuyên nói với Miêu Mậu Thiên nhưng cũng đồng thời là để cho Lăng Hư lão đạo, Diệu m sư thái và toàn bộ người có mặt ở hiện trường giám sát. Nếu Miêu Mậu Thiên không thực hiện đúng với cá cược thì đương nhiên sẽ bị mọi người đuổi giết. Tuy Dương Bách Xuyên cũng không nói đạo trưởng Lăng Hư Tử và Diệu m sư thái sẽ là người đuổi giết Miêu Mậu Thiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127454/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.