Mà giờ phút này ngoài cửa phòng huấn luyện, đám người Tam Mao đều dán tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong.
Chỉ nghe thấy có tiếng kêu gào khóc lóc của Độc Cô Hối vang lên trong phòng huấn luyện: “A! Sư phụ, đừng đánh! A a a!”
Lại nghe thấy Dương Bách Xuyên chửi rủa: “Ta đánh tên huấn luyện viên vô liêm sỉ này, vi sư ta còn chưa chết con đã bắt đầu lập linh đường, hả? Ta đánh này!”
“A ai da… Sư phụ, con sai rồi… Đừng đánh, đừng đánh vào mặt a a a…”
Đám người Tam Mao nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong phòng huấn luyện, ai nấy đều không nhịn được mà run rẩy. Nghĩ đến chuyện bọn họ cũng là người tham gia, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, lập tức chuồn mất.
…
Trong phòng huấn luyện, Dương Bách Xuyên thở hồng hộc, ngồi trên ghế lau mồ hôi, còn Độc Cô Hối nằm trên mặt đất rên rỉ.
Trong mười phút, anh đã không dùng chút chân khí nào, chỉ cần đánh bằng nắm đấm.
“Lại đây rót trà, đừng giả chết nữa, vi sư lại đánh thêm đấy.”
Dương Bách Xuyên vừa nói xong, Độc Cô Hối đứng lên nhanh như chớp, nhe răng trợn mắt một hồi, vội vàng rót trà cho Dương Bách Xuyên, trong lòng thầm nghĩ: “Người đánh người ta còn uống ư? Con là người bị đánh còn khát hơn người, làm sư phụ thì vĩ đại lắm à, đánh đồ đệ cũng không cần lý do gì. Không được, hôm nào đó mình cũng phải nhận đồ đệ, bây giờ mình cũng là cao thủ Trúc Cơ kỳ rồi còn gì.”
Trong lòng Độc Cô Hối phẫn nộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127391/chuong-1344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.