Liễu Tử Quân bỗng bật cười ha hả như phát điên: "Tại sao á? Chẳng phải cô cũng nghe thấy rồi ư? Từ trước tới giờ ba cô không coi tôi là con trai, những năm qua tôi luôn cố gắng trở thành đứa con trai ưu tú trong mắt ông ta, nhưng ông ta thì sao?
Trong mắt ông ta chỉ có đứa con gái ruột là cô. Tôi bị ông ta tống cổ đi du học chẳng phải là để sau này trợ giúp cô quản lý sản nghiệp nhà họ Liễu sao? Trong lòng ông ta, tôi vĩnh viễn chỉ là một đứa con nuôi, không phải máu mủ ruột rà, dù cố gắng đến mấy cũng vô dụng, đến cuối cùng còn chẳng phải là hòn đá kê chân cho cô à?
Tôi không muốn cả đời phải sống trong cảnh ngoài sáng là người một nhà, trong tối đề phòng khắp nơi. Chỉ khi giết Liễu Sơn Hải, tôi mới có thể quản lý gia nghiệp nhà họ Liễu. Tôi muốn là vua chứ không phải bề tôi của cô, tôi có gì sai chứ? Ha ha ha!"
Liễu Tử Quân điên cuồng cười to.
Liễu Linh Linh nghe Liễu Tử Quân nói vậy, toàn thân run lên bần bật, nhìn anh ta đăm đăm. Dương Bách Xuyên phát hiện mắt Liễu Linh Linh đỏ như máu, móng tay đột nhiên dài ra và biến thành màu đen. Anh biết là lúc này Liễu Linh Linh sắp mất kiểm soát, bèn vội vàng cầm tay cô rồi truyền chân khí sang giúp cô bình tĩnh lại.
Sau đó, anh vẫy tay bảo cảnh sát đưa Liễu Tử Quân đi. Chuyện đã đến nước này, giao Liễu Tử Quân cho cảnh sát xử lý là kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127386/chuong-1339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.