Giống như trước đây, những lúc có Dương Bách Xuyên bên cạnh, cô luôn cảm thấy an toàn và tràn đầy niềm vui.
"Chỉ một câu cảm ơn thôi à? Không được nhé, tôi còn tưởng ít nhất cậu sẽ nói lấy thân báo đáp đấy, ha ha!" Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, cách nói chuyện cũng giống hồi trước hai người ở chung.
"Cút đê, cho dù bà đây lấy thân báo đáp, cậu có dám không?" Liễu Linh Linh thoáng sửng sốt, nói như đang đùa nhưng mắt nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên.
Cô đang thầm mắng Dương Bách Xuyên trong lòng: "Dương Bách Xuyên khốn khiếp, nếu như lúc ấy cậu nói câu này thì bà đây sẽ không đi châu u."
Đương nhiên Liễu Linh Linh sẽ không nói ra câu này.
Đối diện với cái nhìn đăm đăm của Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên im lặng nhìn cô ấy hồi lâu. Hôm nay anh định bụng làm một thằng đàn ông.
Trước đây bởi vì đủ loại nguyên nhân, hay nói chính xác hơn là vấn đề tâm cảnh và gia thế, cho nên anh không đáp lại lời tỏ tình bóng gió của Liễu Linh Linh. Hôm nay anh không muốn bỏ lỡ.
Lần này nếu anh không đến châu u, có lẽ sẽ không bao giờ gặp được cô nữa, từ đó hối hận cả đời.
Trong tim sẽ vĩnh viễn lưu lại một vết sẹo, có khả năng sau này tu luyện sẽ sinh tâm ma.
Anh không muốn bỏ lỡ.
Ánh mắt Liễu Linh Linh nhìn Dương Bách Xuyên vốn tràn đầy mong đợi, nhưng dần trở nên ảm đạm. Dương Bách Xuyên im lặng hồi lâu chính là đáp án. Cô cười gượng: "Dương Bách Xuyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127377/chuong-1330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.