Người đàn ông họ Dương nào đó hoảng sợ đặt tay lên nơi mềm mại của Thu Nhi theo bản năng.
“Ưm!”
Không gian bên trong tối tăm giơ bàn tay lên chẳng thấy được năm ngón, quan tài vẫn đang xóc nảy không ngừng, hai người cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào.
Chẳng qua Dương Bách Xuyên cảm giác được một thứ rất rõ ràng, đó là cơ thể Thu Nhi đang run rẩy không ngừng.
Thế nhưng hai người chẳng ai bận tâm, bởi vì từng cơn va chạm và chấn động truyền đến dồn dập.
Chẳng biết đã qua bao lâu, từng cái va chạm cuối cùng cũng biến mất, không thấy gì cũng không nghe được tiếng động, hình như quan tài đã ngừng lại.
Dương Bách Xuyên cảm giác từng cơn chóng mặt ù tai, hiện tại có kêu anh mở nắp quan ra đứng dậy, anh cũng đứng không nổi.
Thu Nhi trong lòng anh cũng nghĩ như vậy.
Hai người cứ thế ôm chặt nhau, nằm yên không hề động đậy.
Hiện tại người đàn ông họ Dương khóc không ra nước mắt, nơi nào đó trên người đã chết lặng.
“Cộp!”
Đột nhiên một âm thanh vang lên, tiếp theo là ánh sáng chói mắt.
“Chủ nhân, cậu…?”
Ruth dừng lại, cô ta ra ngoài trước tiên, không thấy Dương Bách Xuyên mở nắp quan nên đi tới mở ra thay anh.
Thế nhưng cô ta vừa mở nắp ra, định hỏi một câu chủ nhân cậu thế nào rồi thì thấy được một màn vô cùng ngại ngùng, vội vàng xoay người sang chỗ khác: “Tôi… Tôi không thấy gì cả, hai người tiếp tục…”
Trong mắt Ruth, sau khi cô ta mở quan thì thấy Dương Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127346/chuong-1299.html