“Hừ ~” Nói miệng thì có tác dụng gì, đại hội Tiên Thiên Luân Đạo đều dựa vào bản lĩnh, sau này còn gặp lại, còn về chuyện của đại sư bá tôi, trở về tôi sẽ xin ý kiến của sư môn, khi đó sẽ đón ông ấy về Côn Luân, tốt nhất cậu nên chăm sóc cho ông ấy.” Chiêm Khánh Nhân xoay người rời đi.
“Chăm sóc cũng không thành vấn đề, đừng quên lần sau tới, nhớ mang theo hai vạn tinh thạch. À đúng rồi, mình anh nợ tôi bốn trăm.” Dương Bách Xuyên cười haha, gọi lớn theo bóng lưng của Chiêm Khánh Nhân.
Chiêm Khánh Nhân suýt chút nữa ngã quỵ, anh nhanh chóng rời khỏi đây.
Dương Bách Xuyên không tiễn Chiêm Khánh Nhân, anh ta gọi hai đồng môn đứng ngoài cửa cùng nhau về, lần này chạm mặt với Chiêm Khánh Nhân, anh cũng xem như là có một đối thủ, từ khi bắt đầu tỷ đấu đến nay, mặc dù ngoài miệng Dương Bách Xuyên nói không phục, nhưng trong lòng anh biết Chiêm Khánh Nhân đã che giấu thực lực, tu vi và thủ đoạn của anh ta sẽ không thua kém mình là bao.
Bởi vì giữa hai người còn có Tửu Tiên lão đầu, vậy nên khả năng trở thành kẻ thù với Côn Luân là rất nhỏ, người thật sự muốn chém giết sẽ không xuất hiện, nhưng cũng không chịu ngồi yên, lần này chẳng khác nào làm Chiêm Khánh Nhân mất mặt, lời nói của anh ta trước khi rời đi, mang theo cảnh cáo và nhắc nhở.
Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được, suy nghĩ của Chiêm Khánh Nhân rất phức tạp, bản thân anh thì có gì mà tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127323/chuong-1276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.