“Được rồi, con không giỏi nịnh nọt như sư huynh của con, vi sư hỏi con, con có biết trong Côn Lôn của chúng ta, người tu luyện Ngọc Hư Bộ tới cảnh giới cao nhất là ai không?” Thanh Hư Tử hỏi.
Chiêm Khánh Nhân thu lại gương mặt tươi cười, anh cung kính đáp: “Chính là đại sư bá – Lôi Đình.”
“Không tệ, mặc dù con được ca tụng là thiên tài võ học, có khả năng theo kịp sư bá của con, thậm chí là còn có thể vượt qua, nhưng con không thể tự mãn, trong thế giới này không chỉ có Thập Đại Yêu Nghiệt bảng Tiên Thiên như con, các con chỉ là con cá trên mặt nước, con phải biết rằng dưới nước sâu, ngoài cá ra, còn có cả giao long. Giới võ cổ chưa bao giờ thiếu người tài.
Thanh Hư Tử nhìn học trò cưng: “Nghe đồn ông già Vân Môn kia điên điên khùng, nhưng rất có thể đã vượt ra ngoài Tiên Thiên, xem rượu như mạng, hơn nữa… Bỏ đi, con tự mình xuống núi xem một chút, đem theo chân dung đại sư bá của con, nếu thật sự là đại sư bá của con thì đó là phúc của Côn Luân ta.
Khánh Nhân à, ba tháng sau là Đại hội Tiên Thiên luận đạo, vi sư cho con rèn luyện lần cuối, sau đó vi sư sẽ đi bế quan, Côn Luân sẽ giao cho con. Nếu như ông già Vân Môn kia đúng là đại sư bá Lôi Đình của ngươi, vậy thì tốt nhất.
Còn có lễ nghĩa tới Vân Môn thì nhất định phải đến. Vi sư nghe nói Vân Môn là do thằng nhóc tên là Dương Bách Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127307/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.