Những người ở bên m Nguyệt Môn, bị ánh mắt của Dương Bách Xuyên quét qua, cả đám đều né tránh, cuối cùng để lộ Trường Cốc đang trốn ở trong đám người.
Lúc này, ba môn phái trên đài không có ai dám đối diện với Dương Bách Xuyên.
Vừa rồi Dương Bách Xuyên dẫm một cước lên lão tam và lão thất nhà họ Hồng, mỗi một cước đều phát ra tiếng gãy xương cùng tiếng hét thảm thiết, làm cho trái tim bọn họ run rẩy.
Đặc biệt là tiếng đầu nổ tung của một cước cuối cùng, quả thật làm cho người của ba phái nhìn Dương Bách Xuyên như ma quỷ.
Trường Cốc bị một đám đồng môn né tránh, bại lộ trước mắt Dương Bách Xuyên, trong lòng tức giận đến mức muốn chửi má nó, đồng đội heo.
Nhưng mà, lúc này đối với mọi người ở m Nguyệt Môn mà nói, đối mặt với Dương điên, ai dám đụng vào anh?
Thà hại bạn chứ không hại mình.
Trường Cốc bị lộ, cũng là chuyện đương nhiên.
Thử hỏi trên đời này có mấy ai không sợ chết?
Có lẽ có, nhưng không phải những người ở m Nguyệt Môn, qua việc bọn họ để lộ Trường Cốc có thể nhìn ra, những người này không có ai là không sợ chết.
Trường Cốc đối mặt với ánh mắt như con dao nhỏ của Dương Bách Xuyên, cố giữ bình tĩnh, trong lòng tìm một đống cớ cùng lý do thoái thác, sắp mở miệng nói chuyện.
Nhưng mà, Dương Bách Xuyên lại mở miệng sớm hơn ông ta một bước nói: “Tôi cho ông hai cách chết, thứ nhất, tôi chuẩn bị lựu đạn nhét vào miệng của ông, ông tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127287/chuong-1240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.