Dương Bách Xuyên nuốt nước bọt, hít sâu một hơi. Anh cảm thấy là một người bạn, anh cần phải cứu vớt Bê Đê, không thể để đối phương sa ngã.
Anh tưởng tượng sau này Bê Đê biến thành dáng vẻ con gái, lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Anh nghiêm túc nhìn Bê Đê và nói: "Bê Đê này, cậu nói thật cho tôi biết có phải cậu bất lực ở phương diện kia của đàn ông không? Nếu thật sự là thế thì anh đây chữa trị cho cậu. Tôi đảm bảo có thể giúp cậu sung mãn trở lại, cậu tuyệt đối đừng nghĩ quẩn."
Dương Bách Xuyên nói xong, đợi Bê Đê trả lời. Nào ngờ câu trả lời của Bê Đê lại đổi mới thế giới quan, nhân sinh quan của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên vốn muốn cứu vớt Bê Đê, nhưng không ngờ Bê Đê lại nói tiếp mấy câu làm cho anh mở rộng tầm mắt, đồng thời bỏ qua ý định khuyên nhủ trong đầu anh.
Trong đầu chỉ có một câu nói, thằng nhóc này không cứu được rồi.
Chỉ nghe Bê Đê nhỏ giọng nói nhỏ: “Tôi á, từ nhỏ đã sống trong đám phụ nữ mà trưởng thành, khó tránh khỏi dính một chút hơi thở của phụ nữ và thói quen, từ lúc học trung học cơ sở tôi còn vì bị người ta gọi là bê đê mà đánh nhau.
Thế nhưng không có ích gì, miệng ở trên người người ta, tôi cũng quản không được, về sau dần dần lại thành thói quen. Đến thời trung học, một ngày không nghe được người khác gọi ta vài lần bê đê gì đó, cả người tôi sẽ không được tự nhiên.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127250/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.