Lúc ôm Dương Bách Xuyên bật khóc, Viên Kim Phượng mới phát hiện thì ra loại cảm giác này lại tốt đẹp như thế, trước kia cô không biết có nên yêu người đàn ông nhỏ hơn mình mấy tuổi này không, thế nhưng bẵng đi một thời gian xa cách, lúc gặp lại, bả vai yên bình nhưng tràn ngập sức mạnh của anh khiến cô cảm giác được sự an toàn xưa nay chưa từng có.
Chờ Viên Kim Phượng khóc một hồi, Dương Bách Xuyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, đau lòng nói: “Chị Kim Phượng đừng khóc, có em ở đây, ai cũng không được ức hiếp chị!” Trong lòng lại thầm nói, bố mày nhất định phải đánh tên cháu trai chó má Nhậm Tra kia thành đầu heo.
Viên Kim Phượng lau nước mắt hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Lúc này cô mới nhớ tới việc Dương Bách Xuyên đảo Hồng Kông.
“Tết chị không về, em gọi điện cũng không nghe máy, thật sự nhớ chị quá nên mới bay đến đảo Hồng Kông tìm chị, còn nữa, sao chị không gọi điện cho em?” Nửa câu đầu của Dương Bách Xuyên đầy trêu chọc, nửa câu sau lại giả vờ tức giận.
Nghe ra ý trách cứ của anh, trong lòng Viên Kim Phượng hơi hoảng hốt: “Không, không phải, chị vốn định gọi điện thoại cho em nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện, chị…”
Lúc này Dương Bách Xuyên bỗng nhếch miệng cười, đột nhiên hôn lên môi Viên Kim Phượng, tất nhiên anh biết cô muốn nói gì, cũng biết nguyên nhân vì kiện tụng nên cô mới không liên lạc với mình.
Anh cũng hiểu cô sợ bản thân khắc người thân, liên lụy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127209/chuong-1162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.