Dương Bách Xuyên cũng rất khó hiểu chuyện này, rõ ràng ở dưới chân núi, anh đã an bài được những gian phòng tốt nhất, nhưng mà ông ta cũng không muốn ở lại, chỉ thích du ngoạn trên núi, mặc cho mưa gió nắng sương.
Có lẽ đây là sự quái dị của những cường giả.
Dương Bách Xuyên cũng không quản chuyện này nữa, mặc kệ ông ta thích ở dưới núi hay trên núi.
Nhưng mà dưới góc độ tu luyện mà nói, nguyên nhân chính mà Tửu Tiên lão đầu ở trên núi là thấm nhuần được tự nhiên, đồng thời anh cũng hâm mộ, ở trên núi cao, còn có ba con linh thú, sóc nhỏ Hương Hương, Hầu Đậu Đậu, Vượng Tử làm bạn, ông ta nằm trên tảng đá lớn, tay cầm bình rượu thưởng thức, mỗi ngày trải qua như chốn tiêu dao.
...
Bước vào mùa xuân, vạn vật như sống lại, cả núi đều được bao phủ bởi xanh non mơn mởn tươi mát, thực vật hay hoa cỏ duỗi hết thân mình, một bộ dáng bừng bừng sức sống.
Chim hót côn trùng kêu, ba con linh thú nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi đến thì vui vẻ chạy đến bên cạnh anh. Dương Bách Xuyên luôn dùng đan linh thú cho chúng nó ăn, ba con linh thú ngày càng tiến hóa, tính cách cũng gần giống con người.
Nhất là sóc nhỏ Hương Hương là đứa đầu tiên tiến hóa huyết mạch, bộ lông trên người nó ngày càng mềm mài, toàn thân khoác lên bộ lông màu vàng óng ánh, nhìn như một chùm ánh sáng cầu vồng đang bay đến.
Con mắt của nó tròn tròn, lòng đen lấp lánh sáng người, nhìn thấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127203/chuong-1156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.