Đối với Dương Bách Xuyên, Đinh Nguyên Thọ có chấp nhận kết quả hay không cũng vậy, người ta đã đánh tới cửa rồi, còn gì để nói chứ?
Bây giờ Dương Bách Xuyên đang ở địa bàn của mình, càng không sợ gì.
Đối mặt với chất vấn của Đinh Nguyên Thọ, anh không chút kiêng dè nói: “Là tôi giết.”
Vừa nói xong, sắc mặt Đinh Nguyên Thọ lập tức tối sầm, cả người run rẩy. Mặc dù con nối dõi của gã rất nhiều, nhưng Đinh Thiền lại là người có thiên phú tốt nhất, lại là thiếu chủ Thần Tông do gã lập ra.
Suy đoán điều tra là một chuyện, chính tai nghe được lại là chuyện khác, Đinh Nguyên Thọ nghe thấy Dương Bách Xuyên bình tĩnh thừa nhận, chút nữa đã xông lên.
Hơi thở toàn thân ngất trời, gió mạnh xung quanh thổi bay bụi đất.
Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng kinh hãi, đạo hạnh Đinh Nguyên Thọ thâm hậu, tu vi của mình bây giờ có thể đối phó với gã không?
Tốt xấu cũng đạt Trúc Cơ kỳ tầng bảy, ngang với võ cổ giả Tiên Thiên tầng bảy, nhưng Dương Bách Xuyên lại có chân khí, tinh thần lực và cảnh giới cường đại đây là ưu thế lớn nhất của anh.
Mặt khác sau khi đạt tới Trúc Cơ tầng bảy, mặc dù linh thức của anh vẫn dừng lại ở phạm vi chín trăm thước, nhưng tinh thần lực lại càng mạnh hơn, bây giờ đòn tấn công mạnh gấp đôi lúc trước.
Cộng thêm mấy mánh khóe, đúng là anh không sợ võ cổ giả Tiên Thiên tầng tám.
Ngay sau khi chính miệng Dương Bách Xuyên thừa nhận đã giết Đinh Thiền, Mộc Quảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127194/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.