Vốn dĩ hai người muốn đi tìm linh dược một chút, nhưng đi một vòng thu hoạch không lớn, trực tiếp ở một chỗ lạnh lẽo nhảy vào đi ra ngoài, linh dược nơi này đã sớm bị người của Độc Cô gia tộc hái không còn gì, không có linh dược lâu năm.
Cả quãng đường ở trong nước Dương Bách Xuyên truyền thụ Độc Cô Vô Tình Thuật Tị Thủy, không đến nửa giờ đã đi ra khỏi hố trời.
Đi ra từ một đầm nước khác trên núi, vừa đi ra đã thấy mặt trời treo cao, cộng thêm cỏ cây tươi tốt xanh biếc.
Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên biến sắc, từ trong không gian bình Càn Khôn bình lấy điện thoại di động ra, vừa mới mở lên, thật tốt, cảm giác ở hố trời cũng đã trôi qua hơn mười ngày, không nghĩ tới sau khi mở điện thoại di động lên vậy mà đã qua hai tháng.
Anh đi vào đây lúc năm mới, bây giờ đi ra đã là mùa xuân, trách không được cây cối bên ngoài đều xanh mượt.
Đứng ở trên mặt nước chú ý một chút, cũng phát hiện râu ria của mình dài như những ông lão ngoài kia.
Tóc cũng dài đến bả vai, bởi vì một năm nay anh chạy ngược chạy xuyên không có cắt tóc.
Sau khi nhìn gương mặt mình qua mặt nước, lấy một bộ quần áo thể thao ra từ bình Càn Khôn thay, vội vàng trở về cùng với Độc Cô Vô Tình.
Bây giờ anh lo lắng nhất là chuyện trong nhà, hai tháng trôi qua, cũng không biết người của Thần Tông và Thanh Thành có đi tìm anh hay không, thiếu chủ Thần Tông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127188/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.