"Tôi đã nói là sẽ đi cùng em, nhưng trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, tôi không quan tâm đ ến em được, nhưng em cũng không thể mạo hiểm đi một mình. Nhớ là lần sau có chuyện gì nhất định phải bàn bạc với tôi biết chưa?" Dương Bách Xuyên cầm tay Độc Cô Vô Tình, vừa trách móc vừa vận chuyển chân khí kiểm tra vết thương của cô ấy. Đúng là tình trạng không nghiêm trọng, anh cũng yên tâm.
"Ừm." Độc Cô Vô Tình đỏ mặt đáp khẽ.
"Nơi này là cấm địa của gia tộc Độc Cô à?" Dương Bách Xuyên hỏi.
"Thật ra không hẳn là thế. Theo ghi chép của gia tộc, nơi này do một vị tiền bối nhà Độc Cô phát hiện ra vào thời Minh. Bởi vì ở đây tràn đầy linh khí trời đất, lại thêm ở phía Bắc bên ngoài có một mảnh linh dược quý hiếm rất rộng và tươi tốt, cho nên gia tộc Độc Cô chiếm làm của riêng.
Từ đó về sau nơi này trở thành cấm địa của gia tộc, hầu hết các thành viên tu đạo trong gia tộc bao đời nay đều đến đây tu luyện. Nói đúng ra, cấm địa chân chính là sơn động này.
Lần trước em vào trong bị nhốt rất nhiều năm, trúng độc thành gương mặt âm dương. Nơi nguy hiểm là sơn động, bên ngoài còn đỡ." Độc Cô Vô Tình nhìn sơn động, vẫn chưa hết sợ hãi.
Nghe vậy Dương Bách Xuyên hơi nghi ngờ. Theo lời Độc Cô Văn, không có tu vi cấp bậc Tiên Thiên thì không thể đi l3n đỉnh núi, không thể đến được cấm địa của gia tộc Độc Cô. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127184/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.