Dương Bách Xuyên vô cùng phiền muộn, mỗi khi nói chuyện phiếm với lão đầu, chẳng có mấy lần là lời hay ý đẹp, lúc nào cũng là anh thua thiệt.
Thu cổ kiếm và kiếm hồn của Mộc Thiên Thành, sau đó Dương Bách Xuyên lại tìm được mười bảy viên linh thạch nhỏ từ những người khác, tổng cộng là hai mươi bảy viên linh thạch, cũng xem như kiếm được một khoản nhỏ.
Sau khi tiêu hủy thi thể xóa sạch dấu vết, hy vọng người của phái Thanh Thành và Thần Tông sẽ phát hiện muộn một chút, anh cần thời gian để tăng tu vi, đến khi đó mới đối phó với sự trả thù của hai tông môn.
Có được chân hỏa, chỉ cần một ngọn lửa là có thể thiêu rụi hiện trường một cách sạch sẽ.
Đương nhiên, anh cũng chẳng ôm hy vọng hai tông môn đứng sau Đinh Thiền và Mộc Thiên Thành không tra ra được, không nên xem thường những tông môn cổ xưa này, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn để truy xét, hiện tại anh chỉ mong họ phát hiện hoặc là nghi ngờ chậm một chút.
Nhìn sắc trời đã bốn giờ, cũng sắp sáng rồi, Dương Bách Xuyên nhanh chóng xuống núi.
Đi tới xe, Lưu Tích Kỳ và Lục Tuyết Hi đều đang ở bên trong.
“Thiết Đản thế nào rồi?” Nhìn Lưu Tích Kỳ vẫn hôn mê như cũ, Dương Bách Xuyên hỏi Lục Tuyết Hi.
“Tay chân xương cốt đều gãy, tôi đã kiểm tra qua đây là chuyện nhỏ có thể khôi phục lại, phiền toái nhất là trong cơ thể anh ta có một loại sức mạnh vượt qua cả chân khí, nó rất bá đạo, bài xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127163/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.