Nhưng Dương Bách Xuyên không để ý, dù sao trông Đinh Thiền cũng suy yếu rồi.
Anh tát một phát là có thể tát chết đối phương.
"Mày mày... mày đừng đến đây!" Thấy Dương Bách Xuyên đi tới, Đinh Thiền biết sợ rồi. Thiếu chủ Thần Tông quý báu lắm đó, sao có thể không sợ chết?
Dương Bách Xuyên cười ha ha: "Sợ rồi hả?"
"Dương Bách Xuyên, chỉ cần mày tha cho tao, tao sẵn lòng cho mày tất cả mọi thứ trên người tao. Thần binh khôi giáp, tinh thạch Tiên Thiên, tao đều cho mày hết. Từ nay về sau, ân oán giữa mày và Thần Tông xóa bỏ hết..." Đinh Thiền liên tục lùi về sau, đồng thời hứa hẹn với Dương Bách Xuyên.
"Ha ha ha!" Dương Bách Xuyên cười phá lên, sau đó giở giọng nói: "Con mẹ mày tưởng tao ngu chắc? Tha cho mày? Mơ đi! Dám đả thương bạn tốt của tao à, tao nói cho mày biết, hôm nay tao nhất định phải giết mày. Tao không có ưu điểm gì, ưu điểm duy nhất là đã nói chắc chắn sẽ làm. Lẽ nào mày bảo tao nuốt lời?"
Lúc trước Đinh Thiền coi thường Dương Bách Xuyên đủ kiểu, bây giờ đổi lại thành Dương Bách Xuyên, cảm giác này... quá đã!
"Dương Bách Xuyên, mày không thể giết tao, tao là thiếu chủ Thần Tông, ba tao là tông chủ Thần Tông, ông nội tao là người bảo vệ cấm địa Thần Tông, là Tiên Thiên tầng chín. Mày có tin không, nếu mày giết tao thì mày và người thân bạn bè bên cạnh mày sẽ chết không có chỗ chôn." Hiện tại Đinh Thiền đã vứt hết liêm sỉ, lôi ra lợi thế cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127156/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.