“Vâng tiên sinh ~” Ngô Mặc Hạ khom người đáp, nói xong thì chuẩn bị đi.
“Đợi đã, tôi cho cô thứ này, sau khi về thì củng cố trước đã.” Trong lúc nói một giọt nước Sinh Mệnh đã xuất hiện ở đầu ngón tay, để Ngô Mặc Hạ há miệng rồi đưa thẳng vào trong miệng cô ấy. Anh dặn dò: “Đừng luyện hóa vội, trở về rồi luyện hóa sau.”
“Cảm ơn tiên sinh ban thưởng, Mặc Hạ đã biết.” Mặc dù Ngô Mặc Hạ không biết Dương Bách Xuyên cho mình cái gì, cũng không hỏi nhiều. Nhưng trong nháy mắt cô ấy đã cảm nhận được có sự giúp ích rất lớn đối với cô ấy, sau khi cảm ơn thì biến thành một âm khí trực tiếp biến mất tại chỗ, rời đi.
Đợi Ngô Mặc Hạ rời đi, Dương Bách Xuyên lúc này mới gõ cửa, anh đã quyết định chưa khỏi bệnh cho mẹ của Âu Dương Ngọc Thanh, rồi để cô về Vân Môn.
Người chết không cứu được, cứu một người bệnh thì vẫn là không có vấn đề.
Sau khi gõ cửa, cửa phòng bệnh mở ra, vẻ mặt Âu Dương Ngọc Thanh tiều tụy xuất hiện trong tầm mắt, thấy cô ấy chịu đựng rất nhiều, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng đau lòng cho cô ấy.
“Âu…” Lời phía sau còn chưa nói ra, Âu Dương Ngọc Thanh thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện mắt đã đỏ lên, ôm lấy.
Mấy ngày này, Âu Dương Ngọc Thanh thật sự rất mệt, ba mất, mẹ cũng đổ bệnh hấp hối. Một mình cô ấy chống đỡ rất vất vả, có một anh trai không những không quan tâm ba mẹ, lúc này ngày nào cũng đến đòi chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127061/chuong-1014.html