Cho nên anh lâm trận đã rút lui rồi.
Dương Bách Xuyên đã chạy rồi, nhưng Ngô Mặc Thu ở lại phòng tắm lại yên lặng.
Một linh thể hơn tám trăm năm, mặc dù chưa từng có tình cảm trai gái, nhưng mấy trăm năm nay lẽ nào còn chưa từng thấy sao?
Không phải loài người bình thường, nhưng lại là linh hồn của loài người, cô có suy nghĩ của bản thân, cũng có tư tưởng kỳ diệu của thiếu nữ còn xuân, có tình cảm có ý thức.
Từ ngày bị Dương Bách Xuyên thu phục, trong lòng cô đã có người đàn ông này, lúc đó không biết điều này tức là gì, bây giờ lại lờ mờ hiểu được đôi chút, có lẽ chính là tình yêu mà bọn họ nói.
Từ trước đến nay cô đều là một loại bảo sao làm vậy, chưa từng có bất cứ sự không hài lòng nào đối với Dương Bách Xuyên. Bởi vì trong lòng Ngô Mặc Thu biết rõ hôm nay có thể giống người bình thường, có thể được nước làm ướt sũng trên người, có thể hưởng thụ thú vui cuộc sống qua hơn tám trăm năm, đây đều là Dương Bách Xuyên ban cho cô.
Cô cam tâm tình nguyện trả giá tất cả cho tiên sinh.
Vừa rồi nháy mắt Dương Bách Xuyên quay người rời đi, trong lòng Ngô Mặc Thu đang rỉ máu.
Mở vòi nước để mình tắm dưới vòi sen, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cô lẩm bẩm tự nói: “Tiên sinh là chê mình không có máu thịt, chỉ là một quỷ hồn nhỏ bé sao?”
Trong lúc nói, viền mắt của cô đã chảy ra nước mắt màu xanh da trời.
Màu xanh da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127059/chuong-1012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.