Người họ Dương nào đó thầm nghĩ trong lòng.
Anh không lay chuyển được nên chỉ có thể dỗ dành mà đi mua quà cho bà với cô ấy mà thôi.
Dương Bách Xuyên đi dạo với Triệu Nam hết hai tiếng đồng hồ, mua một đống quà tặng xong mới khởi hành.
Trên đường trở về Dương Bách Xuyên phát hiện từ lần trước rời đi, đã hơn nửa năm anh không quay về, đường nhỏ trên núi đều đã được sửa chữa mở rộng, bằng phẳng hơn trước rất nhiều.
Đường quê hương trước đây khó đi, lúc ấy anh đã nói với Trần Bảy Roi, có thể sửa đường thì cũng sửa luôn, hiện tại xem ra đây là kết quả của cố gắng của đối phương.
Bốn mươi phút sau khi khởi hành từ huyện thành, cuối cùng bọn họ cũng quay lại thôn.
Từ xa đã thấy khu nhà mới xuất hiện trong tầm mắt, từng dãy biệt thự nhỏ xếp san sát.
Ở đầu thôn xuất hiện một đống người, từ xa nhìn lại chính là bà ngoại và Trần Bảy Roi, ngoài ra còn có bà con trong thôn.
Dương Bách Xuyên vội vàng xuống xe, dẫn theo Triệu Nam đi tới.
"Bà ngoại!"
Anh kêu một tiếng, mũi hơi chua xót, ngẫm lại chính mình cũng quá bất hiếu, bà ngoại nuôi dưỡng hai anh em anh từ nhỏ đến lớn, cuộc sống không ba mẹ rất khó khăn, anh vừa đi đã đi liền hơn nửa năm, thật sự không nên.
“Bách Xuyên, cháu ngoan của bà, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"
Bà ngoại kéo tay anh, trên mặt đầy kích động, sao bà ấy không nhớ hai đứa cháu ruột chứ.
Nhìn tinh thần bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127024/chuong-977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.