Trong lúc Dương Bách Xuyên đang trấn an Hầu Đậu Đậu, ông già nằm trên tảng đá lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ồn ào ~”
Hai chữ ngắn gọn vừa ra, dừng ở trong tai của Dương Bách Xuyên giống như tiếng sấm, cả người anh lạnh run.
“Ông già này tuyệt đối là cao thủ trên bẩm sinh tầng ba, thậm chí có thể cao hơn!” Trong lòng của Dương Bách Xuyên sóng cuộn biển gầm.
Từ lúc bắt đầu anh đã cảm nhận được hơi thở của ông già vô cùng cường đại, không tùy tiện dùng linh thức thăm dò. Chỉ hai chữ ồn ào cũng đủ chứng minh ông ta là một nhân vật cao thủ.
Dương Bách Xuyên có chút bị ông già dọa đến, Hầu Đậu Đậu trên bả vai chấn động, ngoan ngoãn không hề gầm rú, trốn ở trên vai Dương Bách Xuyên, rụt người lại, hình như rất sợ ông ta, nhìn qua có vẻ đã bị dạy bảo một trận.
Ngay cả chồn nhỏ cũng dừng gào thét, chỉ chớp chớp đôi mắt ngập nước, đáng thương nhìn Dương Bách Xuyên. Nó bị ông già cầm trong tay, không nhúc nhích được.
Chồn nhỏ ngoan ngoãn làm Dương Bách Xuyên khiếp sợ lần hai. Anh biết sau khi huyết mạch của chồn nhỏ tiến hóa, móng vuốt sắc bén đến mức nào, bây giờ lại bị ông già tùy ý cầm giữ trong lòng bàn tay, có thể thấy được thực lực của ông ta mạnh đến mức nào. Hiển nhiên ông ta không hề e ngại móng vuốt của chồn nhỏ, nói cách khác thân thể cũng rất cường hãn.
Trong lòng khiếp sợ là một chuyện, Dương Bách Xuyên còn chưa đến mức bị một câu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126956/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.