Khi Dương Bách Xuyên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại thoải mái. Anh quan sát căn phòng một lượt. Đây là một căn phòng cổ kính rất xa lạ, anh không biết mình đang ở đâu.
Dương Bách Xuyên ngồi dậy, kiểm tra thân thể thì thấy đã lành lặn, trên người không còn vết thương nào.
Anh nhớ lại mình bị thương bởi vì Địa Tâm lão tổ cho nổ một tấm bùa chú đao khí, lúc đó toàn thân anh giống như bị đâm mấy chục đao.
Ngay cả Địa Tâm cũng bị bùa chú của mình đâm thành cái sàng. Lão già kia ra chiêu liều mạng như thể muốn cá chết rưới rách với anh.
Dương Bách Xuyên chỉ nhớ lúc đó trên người Địa Tâm lão tổ cũng có rất nhiều lỗ máu, sau đó còn bị Hạ Lộ đánh vỡ đầu. Tóm lại là Địa Tâm chết rồi.
E là Địa Tâm lão tổ không ngờ rằng anh có thánh dược chữa trị vết thương như nước Sinh Mệnh. Dương Bách Xuyên vẫn còn nhớ anh đã tranh thủ lúc bản thân còn tỉnh táo mà uống một giọt nước Sinh Mệnh. Bây giờ anh không còn một vết thương nào chắc chắn là công lao của nước Sinh Mệnh.
Hẳn là Hạ Lộ đã cứu anh. Quả nhiên lúc Dương Bách Xuyên phóng linh thức ra ngoài, anh nhìn thấy bên ngoài là Thần Long Đàm.
Sau khi tỉnh lại, Dương Bách Xuyên đã đầy máu phục sinh, tinh thần sung mãn, vết thương lành lặn nhờ công hiệu của nước sinh mệnh. Dương Bách Xuyên tin rằng nếu chưa chết thì cho dù gãy tay gãy chân, chỉ cần uống đủ nước Sinh Mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126921/chuong-874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.