Đường đã thông một đoạn dài, nhưng theo đó phiền phức cũng kéo tới. Có lẽ mùi máu tươi trên vô số xác rắn độc đã thu hút càng nhiều rắn độc đến vây công.
Một kích Chấn Thiên chưởng tiêu tốn rất nhiều chân khí, Dương Bách Xuyên không thể ra chiêu liên tục.
Anh nhận ra tung chưởng mở đường là một hành động ngu xuẩn, không ngờ lại dẫn càng nhiều rắn độc kéo đến tấn công hơn.
Chân khí tiêu hao với tốc độ khiến Dương Bách Xuyên sợ hãi. Nhưng anh vẫn đang ở trong vùng đá, bị rắn độc và kiến độc bao vây, chặng đường không còn bao xa.
Đã có một ít chướng khí chui vào cơ thể, luồn lách trong người, hơn nữa tính ăn mòn có nguy cơ đồng hóa chân khí.
Phải làm sao đây?
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn sương mù cao ba mét trên đỉnh đầu, hay nói chính xác hơn là chướng khí. Anh bất chấp tất cả, định phóng lên không trung rời đi.
Đây là cách rời khỏi nơi này nhanh chóng.
Mặc dù có khả năng cơ thể sẽ hấp thụ nhiều chướng khí hơn, nhưng dù sao cũng tốt hơn là lề mề trong vùng đá đúng không?
Nghĩ là làm, Dương Bách Xuyên lập tức nhảy lên, lọt vào giữa chướng khí cách mặt đất sáu mét.
Chướng khí ở đây dày đặc như hóa thành thực chất.
Tức thì lượng chướng khí chui vào cơ thể anh tăng gấp đôi.
Anh nhảy vọt lên giữa không trung, thoáng cái đã nhảy ra ba trượng.
sau khi đáp xuống đất, Dương Bách Xuyên thầm vui mừng. Theo tốc độ và khoảng cách này thì anh có thể nhanh chóng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126860/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.