Nghe em gái trách cứ Ninh Kha, Dương Bách Xuyên vội vàng mở hai mắt nói: “San San, đừng trách Ninh Kha ~”
Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên vừa lấy một giọt nước sinh mệnh từ không gian bình Càn Khôn ra, lấy tay che lại rồi uống, có nước sinh mệnh, dù vết thương có nặng hơn nữa cũng có thể khôi phục, huống chi ở thời điểm nguy hiểm nhất có sư phụ giúp đỡ một phen, không có vết thương trí mạng.
Dương Bách Xuyên vừa nói chuyện, mọi người lập tức nhìn sang.
Triệu Nam canh giữ bên giường bệnh, mắt đỏ hồng nói: “Anh cảm thấy thế nào rồi?”
“Nam Nam yên tâm, anh không sao.”
“Anh trai ~”
“Tiên sinh ~”
“Nhóc Xuyên ~”
…
Mọi người đều lên tiếng quan tâm.
Trong khoảnh khắc này, Dương Bách Xuyên cảm thấy cảm giác ấm áp trong tim mình, anh bắt đầu tu chân, làm việc chăm chỉ cho đến nay là vì bọn họ.
Thấy sự quan tâm trong mắt mọi người, Dương Bách Xuyên giơ tay lên để bọn họ dừng lại, anh nói: “Đừng lo, quên tôi là ai à? Tôi là người tu chân, mọi người cũng vậy. Nói thật cho mọi người biết, ngày sau tu vi cường đại, đừng nói rơi xuống từ tầng tám, ngay cả tầng tám mươi cũng không chết.
Tôi truyền thụ cho mọi người công pháp tu chân, vì để ai ai cũng có bản lĩnh của mình, sau này có thể giải quyết mọi khó khăn, bảo vệ đồng môn yếu hơn.
Tôi bảo vệ Ninh Kha cũng bởi vì… Cô ấy cũng là một phần của Xuyên Môn chúng ta, có thể nói Ninh Kha là người đầu tiên tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126777/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.