Oán hận mẹ mình hơn mười năm, cuối cùng không ngờ tới lại có kết quả như vậy.
Hiện tại anh đã xác định cả ba và mẹ mình đều bị chôn sống tại sa mạc Tử Vong ở Tây Vực.
Hít một hơi thật sâu, Dương Bách Xuyên run rẩy hỏi: “Ông ngoại, thi thể của mẹ cháu đã từng được tìm thấy chưa?"
Đoan Mộc Hành Thiên nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Đã tìm, sai người đi tìm nửa tháng, còn cầu xin lão tổ Tiên Thiên tự mình đến sa mạc Tử Vong một chuyến, không thấy xương cốt, chỉ tìm được mỗi bức thư mà nó để lại.”
Sa mạc Tử Vong ở Tây Vực là một cấm địa nổi tiếng trong giới võ cổ, cho dù cường giả Tiên Thiên có đi cũng không nhất định thoát được. Vị lão tổ kia đi chuyến trở về thì tái phát bệnh cũ, sau năm năm bế quan đã đi rồi. Sở dĩ hôm nay Liên Thành Hải Bằng dám đến đây khiêu khích chính là vì đoán được nhà họ Đoan Mộc đã không còn cường giả Tiên Thiên.”
Dương Bách Xuyên gật đầu: “Không phải ông nói có hai vị Tiên Thiên lận à?”
“Vị kia đã rời đi vào năm đó rồi.” Đoan Mộc Hành Thiên nói.
Dương Bách Xuyên im lặng, sau khi nghe những lời của ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên nói, nỗi ám ảnh về mẹ của anh đã biến thành một cảm giác không thể giải thích được.
Hay là nói đối với ba mẹ, ba anh biến mất trong sa mạc Tử Vong vì nhiệm vụ, mẹ anh đã bỏ anh và em gái lại đi tìm ba anh rồi cũng mất tích trong sa mạc.
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126729/chuong-682.html