Sau khi nói chuyện với Dương Bách Xuyên và được anh cho phép, Lý Mục Lai nhận đôi găng tay màu trắng từ cô gái bên cạnh đang dìu mình. Tiếp đó ông ấy đeo kính lão và lấy kính lúp ra, bắt đầu quan sát phỉ thúy.
Lúc này những người vây xem xung quanh đều dừng thảo luận, không ai quấy rầy quá trình giám định của Lý Mục Lai. Bọn họ cũng muốn biết giá trị của khối phỉ thúy đỏ thẫm hiếm có này.
Khoảng mười phút sau, Lý Mục Lai đứng thẳng lưng, ánh mắt tràn đầy kích động, đồng thời lẩm bẩm: "Quả nhiên là phỉ thúy cao cấp. Đây là phỉ thúy đỏ ngàn năm khó gặp. Nếu lấy được viên phỉ thúy nguyên vẹn thì giá trị không thể đo lường. Chúc mừng nhé cậu nhóc, cậu giàu to rồi."
Nghe Lý Mục Lai nói vậy, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy vui vẻ. Anh cũng biết rằng có câu nói này của Lý Mục Lai, giá trị của viên phỉ thúy này sẽ tăng vọt.
"Cảm ơn ông Lý đã giám định."
"Ha ha, đừng khách sáo. Tôi được nhìn thấy phỉ thúy đỏ ở cái tuổi này cũng tính là đáng giá."
Trong lúc hai người đang trò chuyện, đột nhiên có một người hô to với Dương Bách Xuyên: "Chú em ơi, để lại khối phỉ thúy này của cậu cho tôi đi, tôi trả một trăm hai mươi triệu."
Người nọ nói xong, Dương Bách Xuyên mới nhìn thấy đó là một gã trung niên mập mạp hói đầu khoảng hơn bốn mươi tuổi. Anh cười khẩy trong lòng: "Tên mập chết tiệt, anh đây mua nguyên thạch đã một trăm mười triệu rồi, bây giờ có ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126694/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.