Hơn nữa lúc cô ấy nhắc đến những người đồng nghiệp hi sinh nơi đất khách quê người, một tia buồn bã thoáng qua nơi đáy mắt, đây là một người phụ nữ có chuyện xưa.
Dương Bách Xuyên không vội vàng đồng ý mà nói: “Có thể kể cho tôi nghe chuyện xưa của mọi người được không?”
Thanh Tước cười khúc khích: "Anh không biết điều lệ giữ bí mật của quân đội à?"
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, lấy ra cuốn sổ nhỏ màu đỏ nói với cô ấy: "Bây giờ cô có thể nói được chưa?"
“Ồ, có vẻ là có thể đấy.” Thanh Tước đã quên mất đặc quyền của cuốn sổ màu đỏ của Dương Bách Xuyên, có điều cô ấy cũng hơi ngạc nhiên. Lẽ ra người của Thần Long Đàm phải biết đến sự tồn tại của các cô ấy mới đúng, nhưng Dương Bách Xuyên thoạt nhìn lại không biết thật.
Dù sao Thanh Tước cũng không quá rõ về các thành viên Thần Long Đàm, cũng không nghĩ nhiều. Sau khi cân nhắc một hồi, cô ấy quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chậm rãi nói: “Chúng tôi gọi là Long Hồn, một đội ngũ đặc biệt được thành lập sau khi lập nước.
Dân tộc Hoa Hạ chúng ta trải qua mười bốn năm kháng chiến gian khổ, có thể nói Hoa Hạ mới chính là nhờ ông cha dùng xương máu đánh đổi được. Vất vả lắm mới kháng chiến thắng lợi, tuy nhiên sau đó lại nhận ra nước mình lại thua kém nước ngoài về tất cả mọi người. An ninh quốc phòng là mảng quan trọng nhất, thế nhưng khoa học kỹ thuật của nước chúng ta gần như là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126682/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.