Hồi đại học có một cô gái cùng phòng ngủ với cô, cô coi người ta là bạn thân, nhưng nào ngờ người ta chỉ lợi dụng sự xấu xí của cô mà thôi.
Mục Tiểu Thải vẫn còn nhớ có một buổi tối cô gái kia uống say, rượu vào lời ra, nói rằng "làm sao tôi có thể xem con vịt xấu xí Mục Tiểu Thải kia là bạn thân được, tôi chơi với cô ta là để cô ta làm nền cho mình mà thôi. Không có một đứa xấu xí bên cạnh thì sao bạn trai có thể nhìn ra vẻ đẹp của tôi".
Từ đó về sau Mục Tiểu Thải không có bạn thân nữa, cô đóng chặt nội tâm, thề sẽ không bao giờ tin tưởng bất kỳ cô gái nào.
Trong cuộc sống cô có rất nhiều bóng ma tâm lý do vết bớt này gây ra.
Vết bớt trên mặt chính là tâm ma của Mục Tiểu Thải!
Bây giờ tâm ma này đã hoàn toàn biến mất. Mục Tiểu Thải bật khóc, khóc thật to, tiếng khóc chứa đựng niềm vui lẫn nỗi cay đắng.
Mấy phút sau cô đứng dậy rồi khom người thật sâu trước mặt Dương Bách Xuyên: "Cảm ơn Tổng giám đốc Dương đã trao cho tôi sinh mệnh thứ hai. Cảm ơn Chủ tịch."
Mục Tiểu Thải chân thành cảm ơn Dương Bách Xuyên và Triệu Nam.
Đối với cô, vết bớt biến mất chính là tái sinh.
"Không cần cảm ơn, cô cũng giúp tôi mà." Dương Bách Xuyên mỉm cười đáp lời.
Sau khi Mục Tiểu Thải rời đi với lòng cảm kích, trong văn phòng chỉ còn lại hai người là Dương Bách Xuyên và Triệu Nam.
Triệu Nam nhìn anh, không kìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126409/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.