"Quả nhiên!" Trần Bảy Roi nói bằng giọng điệu hâm mộ, sau đó hưng phấn nói: "Cuối cùng thì huyện Cổ chúng ta cũng có một cao thủ Ám Kình, thật đáng mừng! Từ sau thời dân quốc, ngoại trừ tổ tiên nhà họ Trần chúng tôi, ở huyện Cổ chưa từng có Ám Kình xuất hiện. Tiền bối lên Ám Kình là phúc của huyện Cổ chúng ta, hơn nữa ngài còn trẻ như vậy, nhìn khắp Tây Bắc cũng không thấy nhiều. Chúc mừng tiền bối."
Trần Bảy Roi cứ luôn miệng nịnh nọt gọi tiền bối làm Dương Bách Xuyên cực kỳ mất tự nhiên, anh vội vàng lên tiếng: "Hôm nay xem như tôi và anh Trần không đánh không quen biết, chi bằng hai ta kết bạn đi. Tôi gọi anh là anh Trần, anh đừng gọi tôi là tiền bối, tôi nghe không quen."
"Ha ha ha, được, vậy Trần mỗ với cao gọi cậu là chú em." Trần Bảy Roi cười sang sảng.
Dương Bách Xuyên cũng có ấn tượng tốt về Trần Bảy Roi, bèn nói: "Anh Trần, tôi xin phép nói thẳng. Vừa rồi trong lúc so đấu, quả thật tiên pháp của anh có chiêu thức rất tinh vi, nhưng sao tôi lại cảm thấy hình như nội lực của anh không ổn?"
Trần Bảy Roi nghe anh nói vậy thì sững ra giây lát, sau đó nở nụ cười cay đắng: "Chú không biết đấy thôi, nội công tâm pháp trong tiên pháp nhà họ Trần chúng tôi đã thất lạc một phần trong thời kỳ chiến loạn, tâm pháp chúng tôi đang luyện chỉ là một nửa thôi, vì thế không thể phát huy toàn bộ sức mạnh tu vi nội lực được. Nói một cách nghiêm khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126238/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.