Nhưng không nghĩ đến bởi vì anh dùng sức quá lớn, làm cho Ninh Kha đang hôn mê tỉnh lại, hoặc nói sau khi vết thương trên trái tim được Dương Bách Xuyên chữa trị, cô ta đã gần như phục hồi nguyên khí, mở mắt ra.
Ninh Kha cảm thấy trên người quanh quẩn một dòng nước ấm, thoải mái đến mức không nói lên lời, cả người thoải mái giống như đắm chìm trong ánh nắng dịu. Nhưng giây sau cô ta đã lấy lại cảnh giác, mở mắt ra thấy bàn tay của Dương Bách Xuyên đang nắm ngực của chính mình.
Khó thở xấu hổ và giận dữ, sắc mặt đỏ bừng, chưa từng có khác phái dám làm vậy với cô ta.
Lấy lại phản ứng, hét to một tiếng hét chói tay, dùng sức lực toàn thân đánh ra một cái tát.
Dương Bách Xuyên là một người rất nhạy bén, vừa phát hiện Ninh Kha tỉnh lại, vừa định nói: Hi ~ người đẹp cảnh sát, là anh em đã cứu cô, cô thiếu tôi một ân tình. Nhưng chỉ trong chớp mắt, không nghĩ đến cô ta thưởng cho mình một bàn tay.
Dương Bách Xuyên tức giận, lập tức giận dữ giơ tay bắt lấy cổ tay của cô ta, nói: “CMN cô bị bệnh hả?”
“Anh… Bi3n thái ~” Ninh Kha trừng mắt mắng.
“Tôi… Bi3n thái?”
Dương Bách Xuyên đen mặt, lúc này mới lấy lại phản ứng, có lẽ cô ta tức giận vì bàn tay của anh dán lên trên ngực cô ta.
Lấy lại phản ứng Dương Bách Xuyên cũng nổi giận, mắng to: “CMN cô động đầu óc không được hả? Miệng vết thương của cô ở chỗ này, tay của tôi không để ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126225/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.