Đáng tiếc, từ ngày anh trở thành truyền nhân của Tán Tiên, đối với anh tất cả những thứ đó có thể thay đổi.
Lâm Hoan, Liễu Linh Linh, thậm chí u Dương Ngọc Thanh, mỗi một người đều đối xử với anh, hoặc anh đối xử với người ta một cách thiệt tình, hết lòng.
Nếu anh là người thường, mấy vấn đề này chỉ có thể nghĩ trong lòng, đặt sâu bên trong, đáng tiếc anh không phải.
Chỉ cần là kết giao thiệt tình, có cái gì không thể theo đuổi?
Điều này không có gì sai.
Cho dù là người thường cũng có thể có một vòng người đẹp, đừng nói đến một người tu chân như anh!
Điều quan trọng nhất, đối với những người đẹp đó, anh có trả giá thiệt tình hay không.
Kết giao với bọn họ là chơi, hay là trả giá thiệt tình?
Ở trong năng lực của bản thân, anh sẽ không phụ bất cứ ai. Nếu một đời tu chân còn phải có những gông xiêng phiền não kia, lo lắng cái này, cân nhắc cái kia, vậy tu chân còn có ý nghĩa gì? Không lẽ vì một cái trường sinh mờ ảo?
Một đời con người, một đời, trong trăm triệu ngàn ngàn sinh linh, có mấy người có thể gặp được duyên phận? Anh không muốn hối hận vì bỏ lỡ, những gì anh biểu đạt ra cũng là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng.
Khi trả lời vấn đề của Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên đã từng nghĩ đến những việc này. Hơn nữa anh có cách giải quyết, về sau tìm một cơ hội giải quyết những việc này. Đến bây giờ anh vẫn chưa cảm thấy chính mình lạm tình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126204/chuong-157.html