Oản Oản thấy thật may mắn vì sư phụ đã dạy nàng khinh công, nếu khôngnàng thật không biết phải làm thế nào để thoát khỏi Cẩm Sắt da mặt còndầy hơn nàng.
Thi triển khinh công chạy được một quãng xa nàng mớichợt nhớ ra khi sư đồ nàng bỏ của chạy lấy người còn chưa kịp trả tiềnđậu hũ hoa, Cẩm Sắt chăm chăm đuổi theo Mộ Bạch chắc chắn chẳng quan tâm gì đến việc tiền bạc, mà nha hoàn của Cẩm Sắt là Tiểu Lộ thấy tiểu thưnhà mình đột ngột phóng đi cũng vội vàng chạy theo hẳn là không còn tâmtrí đâu mà quản chuyện khác. Nói như vậy chỉ còn một mình Ôn Nam Thế bịbỏ lại.
Chà, tuy rằng không biết Tri phủ đại nhân lương bổng thế nàonhưng chỉ hơn mười bát đậu hũ hoa hẳn là không làm khó được hắn. Aiz, Ôn đại nhân coi như ngài vì dân chúng mà cống hiến vậy……
Oản Oản cùngMộ Bạch, hai thân ảnh nhanh như gió, nhẹ như mây sóng vai nhau bay quarất nhiều làng xóm. Không biết là vô tình hay cố ý mà đến khi dừng lạithì họ đã đặt chân đến một địa danh nổi tiếng của Lạc thành – hồ MặcNhân.
Mặt hồ trong suốt sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, mỗi cơn gióthoảng qua lại làm mặt nước lăn tăn xao động. Xa xa vài chiếc thuyền nhỏ chở khách nhân lướt qua nhẹ nhàng. Hàng bồ liễu ven bờ nhảy múa cùnggió, cùng sóng nước tạo nên bản đồng ca kỳ diệu của thiên nhiên. Thấpthoáng dưới hàng liễu là các tiểu quán nằm rải rác chờ đợi những đôiuyên ương ghé lại thưởng trà hay dùng chút điểm tâm. Phong cảnh nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-theo-ta-co-duoc-khong/646367/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.