Chương trước
Chương sau
Kim Bảo nghe vậy, như hiểu được, hưng phấn kêu lên: “Chít chít.”
Thấy nó như thế, Tiểu Điềm cũng vui vẻ, triệu hồi ra Bỉ Ngạn kiếm, định phi hành trở về. Nhưng chưa kịp bước lên bảo kiếm đã thấy không gian dao động. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một thân ảnh đạp không mà tới, vài bước đã đi tới gần nàng. Sau khi nhìn rõ người đi tới, Tiểu Điềm lộ vẻ vui mừng, nàng gọi:
“Tà tiền bối!”
Người kia thân ảnh cao lớn chìm trong áo choàng đen, vẫn một chiếc mặt nạ quỷ không lộ diện. Không hiểu sao dù vậy, nàng vẫn cảm thấy tâm trạng của hắn lúc này khá tốt. Vậy mà đáp lời nàng, hắn nhìn thấy Bỉ Ngạn kiếm đang lơ lửng trước mặt nàng, liền hỏi:
“Nha đầu, ngươi muốn đi đâu? Chả lẽ thấy ta liền chạy trốn?”
Nàng cười với hắn, lắc đầu nói thật:
“Tiểu bối muốn trở về thăm sư phụ, cũng hơi lâu rồi không gặp hắn.”
“Ồ.” Ánh mắt của Tà Diện dưới lớp mặt nạ nhìn nàng có chút tia sáng. Hắn gật đầu, tránh sang một bên, vô cùng dễ nói chuyện.
“Vậy ngươi đi thôi, hài tử thì không nên đi xa nhà quá lâu.”
Sau khi Tiểu Điềm rời đi rồi, hắn đứng đó nhìn theo thân ảnh đã khuất. Khóe môi dưới lớp mặt nạ không khỏi nhếch thành một đường cong. Cũng biến mất khỏi Huyết Sa Bình.
Quãng đường rời khỏi Huyết Sa Bình khoảng hơn ba ngàn dặm, bởi Tiểu Điềm vốn đã tiến vào vòng trong. Đến lúc trời chuyển sang màn đêm đen kịt cũng là lúc phi hành đến Bạch Sa Thành. Một đường tiến vào thì cẩn trọng hết mực, một đường trở ra thì không còn gánh nặng. Nàng rời đi đã hai năm, nhưng khi quay về tu vi là kết đan, hẳn sư phụ sẽ rất vui. Bỉ Ngạn kiếm gia tốc phi hành trong đêm đen, vệt sáng nó để lại trên không như một dải lụa màu xanh. Sáng ngày hôm sau, khi những giọt sương đêm thẫm đẫm trên lá, Tiểu Điềm mới thấy được dãy Lao Sơn đang ngự trị thấp thoáng phía chân trời, phi kiếm dưới chân không khỏi chậm lại. Nàng một đường tiêu hao linh lực trong cơ thể không ngừng bay về. Thật khó nói cảm xúc trong lòng là gì, chỉ là cảm thấy an toàn và thân thuộc vô cùng, như thể, ở nơi đó mới có thể thả lỏng tâm trạng.
Trong lúc ấy, trên dãy Lao Sơn, trong động phủ của Tiểu Điềm, một người nam nhân hiện thân, trên khuôn mặt vẫn còn mang mặt nạ. Hắn gỡ mặt nạ xuống, nhìn lại động phủ của nàng một lượt, phất tay thu thập đôi chút rồi mới khoan thai trở về động phủ của mình ở sát vách. Hắn chính là Đoạn Lãng.
Hắn đã ở Luyện Hồn tông chờ đợi nửa tháng, đến lúc phát hiện ấn ký trong người Tiểu Điềm lại liên hệ được, liền không chần chừ mà dùng bí pháp truy tung đạp không đến. Nhìn thấy nàng nguyên vẹn đứng đó mà không khỏi thở phào.
Khi Tiểu Điềm phi hành đến thẳng Cửu Lao sơn, đáp xuống đất không khỏi nhìn quanh một hồi. Cả ngọn núi vẫn như trước kia nàng rời đi, ngay cả tảng đá bên vách núi cũng không thay đổi. Nhưng khi đặt chân bước đến gần cửa động phủ của sư phụ nàng lại chần chừ. Không biết nên nói gì với hắn, hai năm qua nàng đã gặp khá nhiều chuyện. Có lẽ, không nên kể lại chuyện của Táng Thiên Bia, liên quan quá nhiều, tốt nhất một mình nàng giữ bí mật là được rồi. Đang đứng đó thì đã nghe tiếng nam nhân bên trong vọng ra:
“Đã về rồi còn không vào đi.”
Chậm rãi bước chân vào động phủ, liền nhìn thấy sư phụ của nàng. Hắn vẫn không có gì thay đổi, vẫn là dung mạo tuấn tú chưa hề già đi, đang ngồi khoanh chân trên giường đá, Cẩm Tú phiên được hắn nắm trong tay, gõ nhịp nhè nhẹ trên cạnh giường. Ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo vài ý tứ khó tả, tóc hắn không buộc lại mà tùy ý xõa trên vai. Một thân hắc y mà lại trông tiêu sái ung dung như vậy, nàng chỉ thấy ở sư phụ của nàng. Cảm giác thân thuộc khi nhìn thấy hắn lại dâng lên. Ra ngoài cố gắng mạnh mẽ thế nào, trở về Cửu Lao sơn lại biến mất. Tiểu Điềm nhấp môi, hành lễ với hắn:
“Sư phụ, đồ nhi đã trở về.”
“Lại đây ta xem nào.”
Hắn đưa mắt nhìn nàng đang ngồi đối diện trên ghế. Mặc dù hắn đã biết về tiến bộ của đồ đệ, nhưng vẫn không khỏi nhìn nàng nhiều hơn chút. Hai năm qua, tiểu nha đầu đã thành thiếu nữ, đôi mắt hạnh to tròn giờ nhìn sao cũng có nét phong tình, bớt đi một phần ngây thơ thêm hai phần thành thục. Ngoại trừ nước da màu mật ong của nàng không thay đổi thì Tiểu Điềm càng thêm xinh đẹp. Giờ nàng vậy mà đã biết thẹn thùng, bị hắn nhìn chằm chằm cũng không khỏi cúi đầu, vành tai ửng hồng.
“Đã đến kết đan rồi, tốt lắm. Hai năm qua Tiểu Điềm có cố gắng.” Hắn giơ tay xoa đầu nàng, ánh mắt thấy Kim Bảo nhỏ xíu đang nằm trên vai nàng nhìn hắn tò mò thì không khỏi nở nụ cười.
“Con chuột này là ngươi nhặt được? Tầm bảo thử, ưa thích tìm bảo vật. Ta nghe nói chúng không thích gần người, nó theo ngươi chắc là do mới mở thần trí không lâu, còn là ấu thú.”
Tiểu Điềm gật đầu, kể lại cho hắn nghe lúc tìm thấy Kim Bảo.
Tự nhiên nhớ tới thân thể của mình, dụng tâm của hắn khiến nàng cảm động. Ngày ấy nhận nàng, dạy nàng tu luyện hắn đã biết, không những không ghét bỏ mà vẫn chuyên tâm dạy dỗ nàng. Nếu gặp người tâm địa tà ác, thì nàng đã trở thành lô đỉnh từ lâu rồi. Ánh mắt nhìn hắn càng chân thành.
“Sư phụ, con đã biết thể chất của mình rồi, cảm ơn người đã lo lắng cho con.”
Sắc mặt Đoạn Lãng liền khựng lại, hắn cho rằng hắn làm như vậy là chuyện đương nhiên, giọng không khỏi hơi mất hứng.
“Ừ, cũng không phải chuyện gì to tát. Sau này không kết đạo lữ là được. Chỉ cần ta vẫn là sư phụ của ngươi, thì mọi chuyện ta sẽ làm chủ cho ngươi, yên tâm mà tu hành.”
Một canh giờ sau đó, Tiểu Điềm bám lấy hắn kể lại những gì nàng đã trải qua trong hai năm. Lúc nàng nhắc đến Tà Diện, hai mắt Đoạn Lãng nheo lại, hắn khoanh tay tỏ vẻ thích thú khi nàng nói:
“Sư phụ người không biết đâu, lúc đó con chỉ mới có tu vi trúc cơ hậu kì, mà hắn dám lôi con vào Hắc Sơn bảo. Cũng may hắn coi như có trách nhiệm, cho con nội đan Hắc Xà, cũng bảo vệ con an toàn. Không thì thiếu chút nữa đệ tử không thể về gặp người rồi.”
Khóe môi Đoạn Lãng tựa tiếu phi tiếu, hắn ngả lưng trên giường, chống cằm nghe nàng kể về Tà Diện. Đến đoạn, Tiểu Điềm đột nhiên hỏi hắn:
“Người nghĩ xem, có phải hắn rất xấu mới phải đeo mặt nạ để tránh dọa người không?”
Đoạn Lãng ho nhẹ:
“Chắc hắn có lý do riêng thôi. Hài tử tò mò là không tốt.”
“Con đã lớn rồi, sư phụ, người đừng coi con như hài tử nữa!” Tiểu Điềm bặm môi kháng nghị.
“Rồi, ngươi có lớn thế nào cũng kém ta rất nhiều tuổi, đều là hài tử cả.” Đôi mắt Đoạn Lãng khẽ đảo qua khuôn mặt của nàng, hời hợt trả lời.
Tiểu Điềm không thật sự để tâm vấn đề này lắm. Nàng hăng hái kể tiếp từng tao ngộ của mình trong Huyết Sa Bình, trừ sự kiện liên quan đến Táng Thiên Bia.
Đến khi mặt trời lên cao, nàng mới thỏa mãn mà rời động phủ của hắn trở lại động phủ của mình.
Nhìn mọi thứ vẫn y nguyên như lúc mình rời đi, thậm chí sạch sẽ không chút bụi bẩn, nội tâm nàng thực cảm động. Ngả người lên chăn đệm quen thuộc, nhớ tới thời gian qua sinh hoạt trong Huyết Sa Bình, nàng không khỏi tưởng niệm cái ôn tuyền sau núi. Toàn dùng tịnh thân thuật khiến nàng suýt nữa đã quên cảm giác chạm vào nước là như thế nào rồi.
Thời tiết bây giờ đang là mùa đông, dù mặt trời đang buổi ban trưa nhưng không khí vẫn khô lạnh. Dọc theo con đường núi, Tiểu Điềm quen thuộc mà tìm đến suối nước nóng. Đưa tay gạt bớt lá cây, trước mắt nàng con suối vẫn như cũ, vậy mà quanh nó cây cỏ đã um tùm. Mặc dù không quá cản trở nhưng Tiểu Điềm vẫn phất tay thu thập một chút, chỉ để lại mấy cây hoa nhỏ màu trắng xinh đẹp.
Dùng thần thức kiểm tra xung quanh, yên tâm không có gì kì lạ mới nhấc Kim Bảo ở trên vai xuống, nhỏ nhẹ nói với nó:
“Kim Bảo, chạy đi chơi đi nhé, ta cần thư giãn một chút.”
“Chít chít?”
“Đi đi đi đi, phi lễ chớ nhìn, biết không? Hay mày cũng ở lại tắm với ta nhé.” Nói xong túm lấy nó định thả xuống nước, làm nó ủy khuất kêu một tràng rồi chạy biến đi.
Tiểu Điềm cười khúc khích nhìn bóng dáng cái mông nhỏ của nó lắc lư chạy trối chết. Ngồi xuống đưa tay thử nhiệt độ trong nước, sau đó thoát y, vui vẻ tiến vào trong nước.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân khiến nàng thỏa mãn than nhẹ. Vốc một vốc nước vỗ lên mặt, lại thoải mái thả tóc cho nó như rong rêu trôi tự nhiên trên mặt nước, nàng ngửa đầu, tựa vào tảng đá ven suối nhìn lên bầu trời trên cao. Tán lá đã che khuất ánh nắng mặt trời chính ngọ, chỉ có bầu trời trong vắt lăn tăn từng gợn mây trắng. So với Huyết Sa Bình ngẩng đầu cúi đầu cũng nhiễm sắc đỏ thì đây mới là nơi con người ta nên sống, chỉ là, nàng không phải phàm nhân mà là một tu sĩ...
Khi Đoạn Lãng dừng chân đứng bên cạnh suối nước nóng thì đập vào mắt hắn là đệ tử của hắn đã ngủ không biết trời trăng. Hơi nước bốc lên mịt mù, toàn thân còn chìm trong nước nàng nghiêng đầu tựa vào tảng đá mà ngủ. Khuôn mặt nhỏ giãn ra, đôi môi khẽ hé mở, hai hàng mi dài như cánh bướm, có vệt nước còn đang đọng lại trên cổ, trôi xuống xương quai xanh. Nhưng nàng vẫn ngủ thực an tĩnh.
Hắn đứng đó nhìn cảnh tượng này, đôi mắt không khỏi sâu thêm vài phần. Nhưng Đoạn Lãng không hổ là Đoạn Lãng, hắn không khách khí mà ngồi xuống lấy tay chọc chọc vào má nàng. Tiểu Điềm vẫn không tỉnh, nàng mơ thấy Kim Bảo đang dùng miệng của nó cọ lên má, nàng phẩy tay gạt nó xuống.
“Kim Bảo đừng có quấy, ta chỉ muốn ngủ một giấc thôi.”
Quả nhiên, “Kim Bảo” không có chạm vào nàng nữa. Rồi nàng nghe tiếng sư phụ nàng, thanh âm không chút cảm xúc:
“Muốn ngủ về động phủ mà ngủ, ngủ ở đây không tốt.”
Tiểu Điềm choàng tỉnh, khi mở mắt ra đã không thấy bóng dáng người nào. Gãi gãi cái mũi, chắc là nàng nằm mơ đi. Vội vàng thu thập y phục, chỉnh trang rồi mới trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.