Chương trước
Chương sau
Trong một căn phòng khác của phân đàn Luyện hồn tông. Đoạn Lãng ngồi trên ghế chủ vị, phía dưới là Trương Nhân cùng chủ nhân các gia tộc có con em muốn tham gia đợt thu đồ lần này. Đoạn Lãng lãnh đạm ngồi đó, khuôn mặt thanh tú không hề in dấu vết tuổi tác, mi mắt cụp xuống, mái tóc đen huyền buộc tùy ý rũ trên vai hắn, hắn mân mê Cẩm Tú phiên trên tay, không nói lời nào. Trương Nhân cũng không dám tự mình làm chủ, người tu hành lấy thực lực vi tôn, huống hồ đây lại là vị có tính cách thất thường nhất Luyện hồn tông, dù trăm năm trở lại những lời đồn đại về hắn đã bớt đi nhiều thì cũng không phải là người hắn có thể trêu chọc.
Ngồi đây là gia chủ Vị gia, Tô gia, Chu gia và Nguyễn gia. Dù đã được Trương Nhân thả tiếng gió trước vị này là một đại trưởng lão trong môn phái nhưng khi nhìn thấy là một thanh niên bọn hắn không khỏi ngạc nhiên, nhưng dù là người nào thì các gia tộc vẫn phải lấy lễ mà đối đãi, đạo lý đơn giản đó các gia tộc đều biết.
Vẫn là gia chủ Chu gia mở miệng trước, trung nhân béo tốt, dung mạo đường hoàng mặc bộ quần áo lụa trên người toát ra vẻ hòa khí sinh tài tươi cười mở miệng:
“ Đại trưởng lão hạ cố ghé thăm Bách Việt thành là một cơ duyên đối với bốn gia tộc chúng ta a. Lần này thực sự không phải tiểu nhân thổi phồng, nhưng cháu đích tôn của Chu gia chúng ta, Chu Yên là một hạt giống tốt, mong có thể được đại trưởng lão nâng đỡ, Chu gia sẽ vô cùng cảm kích.”
Đoạn Lãng nhướng mày, đánh giá gia chủ Chu gia. Một tiếng cười kiều mị vang lên:
“ Chu huynh lời ấy sai rồi, không chỉ riêng Chu Yên, mà Vị Thành của Vị gia ta, cùng hai tiểu bối của Tô gia, Nguyễn gia, đều là hạt giống tốt. Đại trưởng lão nhất định sẽ suy xét thấu đáo nha.” Tiếng cười này vang lên, giọng nói cũng phong tình, nhưng các gia chủ còn lại như thấy rắn rết mà thu mình. Cả gia chủ Chu gia khi nãy cũng nghiêm trang: “Vị gia chủ nói không sai.” Xem gia Vị gia rất có tiếng nói trong bốn đại gia tộc.
Góc trái căn phòng, ngồi bên cạnh gia chủ Chu gia, một phụ nhân trông nhu mì uyển chuyển, dáng người phong tình cười đầy câu dẫn, trong tư thái mị cốt thiên thành. Gia chủ Vị gia này có chút công phu Mị thuật, có lẽ các gia chủ kia đã nếm không ít đau khổ dưới tay nàng.
Nhưng Đoạn Lãng hắn là ai, một tu sĩ Đại Thừa kì đủ sức đứng ở tầng đỉnh của tháp tu tiên, Mị thuật này với hắn chỉ là trò vặt vãnh, hắn cười như không cười nhìn thẳng vào gia chủ Vị gia, đôi mắt như hồ sâu không thấy đáy hút hồn người đối diện. Nụ cười của Vị gia chủ khựng lại, nàng cảm thấy rơi vào một vực sâu thẳm, ở dưới có dã thú há to miệng máu chực chờ nuốt lấy nàng. Một tiếng “cạch” vang lên, Đoạn Lãng gõ quạt lên cạnh bàn, không nói gì chậm rãi nâng chén trà lên nhấp miệng.
Vị gia chủ như bừng tỉnh, trán toát mồ hôi lạnh, thành thật thu lại mị thuật, yên tĩnh ngồi trên ghế. Cử chỉ này thu hết vào mắt ba vị gia chủ còn lại. Mọi người nhìn nhau, bất giác đều kinh sợ.
“Đều cho hậu bối của các ngươi vào đi.”Đoạn Lãng đặt chén trà xuống.
Một lúc sau, bốn tiểu hài tử đều cung kính tiến vào hành lễ:
“Bái kiến đại trưởng lão.” Bốn thanh âm non nớt vang lên.
Từ trái qua phải, hai trai hai gái. Nam hài anh khí lanh lợi, nữ hài tử xinh đẹp đáng yêu. Bốn đứa nhỏ dùng bốn cặp mắt khác nhau, lén lút đánh giá hắn. Đoạn Lãng không quan tâm những cái này, hắn vẫy tay với bốn đứa: “Tới đây.”
“Giờ ta kiểm tra tư chất trước, linh căn về tông môn kiểm tra sau.” Nói rồi cầm mệnh môn từng đứa trẻ xem xét.
“Được rồi.” Đoạn Lãng buông tay ra, phất tay cho mấy đứa nhỏ lui xuống.
“ Mặc dù danh nghạch mỗi lần môn phái thu đồ có hạn, nhưng bổn tọa có thể làm chủ, bốn đứa nhỏ này, tư chất tạm được, có thể bồi dưỡng, các ngươi chuẩn bị đi. Mười ngày nữa tiến dẫn môn phái. Còn nữa, ta không quản những tranh chấp thế tục của các ngươi, Luyện hồn tông chỉ thu đồ, kẻ có ý đồ bất chính, nội gián của môn phái khác, tuyệt đối đừng để ta phát hiện. Nếu có...” Ánh mắt hắn đảo một vòng quanh căn phòng, buông ra một chữ:“Giết”, âm khí trùng thiên bao vây cả căn phòng, sát khí kinh người khiến bốn vị gia chủ mềm nhũn, bốn đứa nhỏ được Đoạn Lãng nương tay hồn nhiên không phát hiện, ngơ ngác đứng nhìn hắn âm lãnh ngồi trên ghế chủ vị.
Khi tất cả mọi người hoàn hồn, trên ghế chủ vị đã không có bóng người, các vị gia chủ vịn ghế đứng dậy thì chân đã mềm nhũn, tim vẫn đập thình thịch. Càng là có chút tu vi cảm nhận với uy áp và tử vong càng thêm kinh sợ. Đoạn Lãng mạnh mẽ như vậy các gia chủ vừa mừng vừa lo, nghĩ đến lời hắn vừa nói, xốc lại tinh thần vội vàng mang hậu bối trở về dọn dẹp hậu trạch. Đã đem con em mình tiến nhập Luyện hồn tông thì phải giải quyết cho tốt quan hệ với các môn phái khác.
Trương Nhân cũng không khác gì các gia chủ ở đây, tuy uy áp không nhằm vào hắn. Nhưng giờ hắn cũng run rẩy nhìn về phía ghế chủ vị đã trống.Âm sát khí thật đáng sợ... Lần này đại trưởng lão vừa thu đồ vừa chấn nhiếp cho tông môn, thật đúng là chuyện tốt.
Bước đầu tu luyện là Ngưng khí cảnh, gồm hai bình cảnh là ngưng khí tầng năm và ngưng khí tầng mười.
Tiểu Điềm rất chăm chỉ tu luyện, dựa theo phương pháp tu luyện của Đoạn Lãng mà thổ nạp, trong mười ngày đã tiến cảnh tầng ba, linh khí thêm đậm đặc, kinh mạch càng thông suốt. Giờ cơ thể nàng đã có chút thấy đổi nho nhỏ, làn da mịn màng hơn, cũng hồng nhuận hơn nhiều. Nàng không có làn da trắng hồng như nữ tử bình thường mà là nước da mật ong khỏe mạnh, giờ nó mịn màng, mắt hạnh to tròn,cánh mi dày dài, đồng tử đen láy lung linh như hai viên hắc thạch, đôi môi nhỏ nhắn tươi thắm, tóc búi song kế, xinh xắn như một linh đồng. Lúc này nàng đang ngồi trong phòng gặm bánh hoa quế, nôn nóng hỏi Tiểu Hắc:
“Hắc ca, sư phụ nói ngày hôm nay sẽ trở về Luyện hồn tông, nhưng sáng giờ vẫn chưa thấy người, huynh nói, có thể có chuyện gì hay không? ”
Tiểu Hắc lượn lờ trước mặt nàng, ngữ khí khinh bỉ:
“ Nha đầu ngươi thì biết cái gì, chủ nhân ta không trêu chọc người khác thì thôi còn có kẻ nào gây phiền toái được cho hắn. Môn phái của chủ nhân ở xa như thế, lần này người còn mang theo mấy đứa trẻ kia đến môn phái bái sư, đương nhiên phải dùng đến truyền tống trận, truyền tống cự ly xa, hắn phải xem xét trận pháp ổn thỏa, đương nhiên là đang tu bổ truyền tống trận rồi. ”
Lại ăn thêm một cái bánh nữa: “Tông môn của chúng ta xa đến vậy sao? ”
“Tất nhiên là xa rồi, ngươi biết đây là nước Xích Quỷ rồi chứ, tông môn ở tận cùng sâu trong biên giới nước Xích Thần, ngươi nói, có xa không? ”
Một người một quỷ hồn đang trò chuyện thì Đoạn Lãng bước vào, hắn nói: “ Đi theo ta.”
“Dạ!” Tiểu Điềm vỗ tay phủi vụn bánh, nhanh nhẹn cùng Tiểu Hắc chạy theo hắn.
Truyền tống trận đang tụ tập một nhóm người, khi Tiểu Điềm theo sau Đoạn Lãng, mọi ánh mắt đổ dồn vào nàng, khiến nàng không khỏi nắm chặt tay áo hắn. Đoạn Lãng không có ý định hất tay nàng ra, hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn cả đám người, mọi người thức thời chuyển tầm mắt.
Hắn dắt Tiểu Điềm bước vào truyền tống trận, một đám nhỏ bốn đứa trẻ đã được trưởng bối nhà mình dặn dò trước đều ngoan ngoãn theo sau. Cả đám người cúi đầu: “Cung tiễn đại trưởng lão.” Hắn gật đầu nói: “Đi thôi.”
Trận pháp được khởi động, ánh sáng chói mắt lóe lên, Tiểu Điềm sợ hãi nhắm tịt mắt, đến khi cảm giác dưới chân vững vàng, nàng mở mắt ra thì cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Nơi mọi người đặt chân là trận pháp trên một dãy núi cao liên miên bất tận. Từng kiến trúc xây trên vách núi cheo leo thành một quần thể thống nhất, đình núi, lầu các, những con đường bằng thềm đá uốn lượn quanh co. Từ phía xa đệ tử canh giữ trận pháp đã bay tới chắp tay cung kính:
“ Bái kiến đại trưởng lão! ”
“ Ừ, thu xếp chỗ cho bốn đứa nhỏ này, để sắp tới khảo hạch linh căn, đây là người của Bách Việt thành, nhớ tới báo cáo với người phụ trách khảo hạch.”
Hắn chỉ vào nam nữ hài tử phía sau.
“Vâng, đệ tử lập tức đi ngay.”
Đoạn Lãng mang theo Tiểu Điềm đạp Cẩm tú phiên trực tiếp bay lên ngọn núi cao hơn, tới ngọn núi thứ sáu là một khoảng sân rộng, có một căn nhà bình thường cổ xưa, bên trái hiên nhà là một cái ao nhỏ, bên bờ ao có người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi câu cá, lão thong thả buông cần, chậm rãi quay đầu nói với Đoạn Lãng:
“ Đệ về rồi à, ta tưởng đệ không muốn về tông môn nữa, lúc trưởng lão tạp vụ đường báo tin đệ nhận sự vụ ở Bách Việt thành ta còn không dám tin, tiểu Lãng, xem ra mấy chục năm này đệ ra ngoài cũng đủ rồi...”
Lão hòa ái cười với hắn, lúc nhìn thấy Tiểu Điềm bên cạnh hắn, lão ngạc nhiên hỏi:
“ Hài tử này là... ”
“ Đồ đệ của đệ, mới thu nhận lúc đến Động Đình hồ, bái kiến sư bá đi, hắn là chưởng môn của Luyện hồn tông. ” Đoạn Lãng nói với Tiểu Điềm.
Tiểu Điềm nhanh nhẹn cúi đầu chắp tay với lão đầu:
“ Bái kiến chưởng môn sư bá. ”
“ Ừm, không tệ, ta còn tưởng là hài tử của đệ ở thế tục. Tiểu nha đầu, con tên gì? Ta là Hứa Vĩ Xương, ngươi có thể gọi ta là Hứa sư bá.” Hứa Vĩ Xương mỉm cười đánh giá nàng.
“Con tên là Tiểu Điềm.”
“ Sư huynh, Tiểu Điềm mới tu hành được vài ngày, còn chưa có pháp bảo. ” Đoạn Lãng ho nhẹ.
Hứa Vĩ Xương ngớ người rồi phì cười:
“ Ngươi... Thật là, ta thân là trưởng bối của Tiểu Điềm còn thiếu chút quà gặp mặt cho nó sao, ai da, sao ta lại quên mất cái tính này của đệ chứ. Thế này đi, nếu đệ tử của đệ vừa mới tu luyện, pháp bảo của nó tạm thời tìm ra công pháp phù hợp thì đến Trân bảo các trực tiếp lấy một món, ta sẽ làm chủ, như vậy có được không? ”
"Được, vậy đệ dẫn đệ tử đi chào các sư thúc khác của nó, sư huynh tiếp tục câu cá. ” Đoạn Lãng gật đầu, hắn tủm tỉm nói với Tiểu Điềm:
“ Đi nào, ta cũng rất nhớ các sư thúc của con. ”
Hai sư đồ trực tiếp đạp Cẩm Tú phiên bay đi. Để lại chưởng môn Hứa Vĩ Xương nhìn theo lắc đầu, có chút dở khóc dở cười.
Cái tính này của Đoạn Lãng hắn không lấy làm lạ. Vì ngày trước khi bái chưởng môn đời trước cũng là sư tôn của hắn làm thầy, sau khi bái sư, Đoạn Lãng hắn quả thật đã đi hết hơn mười ngọn núi bái kiến các trưởng bối khác lần lượt từng người. Ai cũng rất vui vẻ mà nghĩ hắn tôn sư trọng đạo, biết trên dưới hiếu kính các bậc tiền bối.
Cho đến khi, vị nào đó quên không đưa lễ gặp mặt, thấy hắn cứ ở lì chỗ người ta uống trà thì mới hiểu ra mà nhanh chóng đưa quà đuổi người.
Vậy nên, khi nhắc đến hắn, các vị tiền bối khác cũng chỉ biết im lặng. Vì thực ra lúc ấy tình hình tông môn cũng không có tốt như bây giờ, Đoạn Lãng đích thực là một hạt giống tốt có tiềm năng tu đạo. Xuất phát từ lòng ái tài thì một chút lễ vật có là gì, chỉ là mấy lão già cổ hủ, tu hành ngang dọc cả một đời cũng không ngờ đến một ngày lại để một đứa bé chiếm tiện nghi thì có chút mất mặt mũi.
Hứa Vĩ Xương chắp tay đứng nhìn về phía đông ngọn núi, nơi đó là biển Bột Hải xanh thăm thẳm, cảm khái: “ Mới đó đã mấy trăm năm, sư tôn, các vị sư thúc, đệ tử nhất định sẽ bảo vệ tông môn như các người đã từng... ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.