Editor: Tiểu Ly Ly.
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt, đã trôi qua mười tám năm.
Những năm nay, hai giới Tiên Ma vẫn bình an vô sự, cho dù ma sát lớn nhỏ cũng không có. Một mặt là bởi vì Mặc Tử Tụ trải qua lần phong ấn đã bị ảnh hưởng tới Ma Nguyên tu vi suy giảm, luôn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, không rảnh gây hấn sinh sự. Thứ hai ở Tiên giới, Trọng Hoa bế quan không ra khỏi Tiên môn, cũng là tổn thất thảm trọng, càng không nhàn hạ tìm Ma tộc trả thù.
Hoàn toàn yên tĩnh, lại giống như đè nén mưa to gió lớn!
Nhân giới, trong hồng trần vạn trượng, sinh sinh tử tử, tuần hoàn cố định cũng không gián đoạn.
Trong thành Tiêu Dao, có rất nhiều loại hoa Liễu, thời tiết chim én xuân bùn.
Nhóm người bảo vệ cửa thành đang chán vô nghĩa cắn hạt dưa, nắng ấm như nước, làm người ta không khỏi dâng lên từng trận buồn ngủ. Không biết là người nào nhìn thoáng qua, nhìn thấy một bộ áo trắng nhẹ nhàng chậm rãi bước đi thong thả, kêu lên một tiếng sợ hãi, đưa tới chú ý khắp nơi.
Ngoài cửa thành, bên cnah đường lớn, trong một hẻm nhỏ, có một thiếu niên, giống như trích tiên*. Mặt mày anh tuấn, khóe môi khẽ cong cười yếu ớt, đúng như xuân ý gió mát, thấm vào ruột gan.
Trích tiên*: tiên giáng trần.
Huyền Tề làm thuật pháp, làm cho người ta thấy qua hắn mà quên, liền đi vào thành. Dọc theo đường đi rước lấy từng đóa hoa đào, hắn tự nhiên thong dong, đợi những thiếu nữ cuồng dại kia xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647247/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.