Editor: Tiểu Ly Ly
"Thiên Âm, vi sư phải về Tiên giới."
Giờ phút này, trong lòng Thiên Âm cơ hồ muốn bất động, vùi ở trong ngực hắn thân thể cương cứng không dám làm một cử động nhỏ nào. Câu nói này của Trọng Hoa, trong lòng nàng hông khác nào như sấm sét giữa trời quang, nhấm chìm cả người nàng lọt vào trong mờ mịt: "Sư phụ chàng. . . . . . Nhớ rồi sao?"
Trọng Hoa cười nói: "Không có."
Thiên Âm cả kinh, hắn nói tiếp: "Chỉ là rất nhiều chuyện cần ta đi kiếm rõ ràng. Còn có. . . . . ." Hắn vung lên tóc của nàng, cười thâm trầm: "Trong lòng của nàng, đến tột cùng đang lo lắng cái gì?"
Hắn không phải không chỗ nào phát hiện, chỉ là đã nhận ra nhưng bởi vì trí nhớ tiêu mất, không thể nào suy đoán hoặc dò xét.
Thiên Âm cắn cắn môi giống như rối rắm, lông mi dài run lên, rốt cuộc cắn răng nói: "Sư phụ, ta lo lắng ta không có đủ ngân lượng, sợ tương lai không nuôi nổi con chúng ta."
". . . . . ." Trọng Hoa tập trung tinh thần chờ, nhưng lại chờ được đáp án như vậy, lập tức dở khóc dở cười, Thiên Âm cong mắt, tên gương mặt tất cà đều là ý cười, cười ra một tầng sương mù mịt*.
Tầng sương mù mịt*:giống như cười ra nước mắt.
Trọng Hoa đưa tay nhẹ nhàng che mắt của nàng, hôn khe khẽ lấy mặt của nàng, giọng nói từng chút từng chút truyền ra: "Tại sao khóc?"
Trước mắt Thiên Âm tối đen như mực, nàng không nhịn được nhắm mắt lại, vẫn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647218/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.