Editor: Tiểu Ly Ly.
Trọng Hoa bảo hộ Thiên Âm ở sau lưng, lạnh nhạt nói: "Thiên Âm là đệ tử bổn tôn, đệ tử phạm sai lầm, là bổn tôn dạy không chu đáo. Tội này đương nhiên sẽ do ta làm sư phụ gánh chịu."
"Sư phụ. . . . . ." Thiên Âm lẳng lặng nhìn gò má của hắn, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như cũ, xa không thể chạm. Lông mi che giấu đôi mắt đen như mực, sâu đến không thấy đáy.
Ánh mắt đối với người như hắn mà nói, không phải cửa sổ của linh hồn, mà là cửa lớn của tâm hồn đã bị đóng chặt. Ngươi vĩnh viễn cũng không cách nào từ trong biết được, trong lòng của hắn đến cuối cùng là đang suy nghĩ gì. Giống như một con tằm được quấn chặt chẽ trong kén, không một kẽ hỡ có thể làm cho người ngoài xâm nhập.
Thiên Âm mấp máy môi, nhẹ nhàng kéo một ống tay áo của hắn: "Sư phụ, không cần vì con mà bị thương."
Lông mi Trọng Hoa khẽ run, ánh mắt quét tới một cái, không nói được cảm xúc gì từ trong đáy mắt chợt lóe lên rồi bay vụt đi, đợi Thiên Âm nhìn kỹ lại, hắn vừa tựa như là không nhúc nhích, yên lặng mà đứng.
Phục Nguyên trầm mặc chốc lát, hỏi: "Cuối cùng là Tôn thượng cố ý muốn bảo hộ nàng?"
Trọng Hoa tránh không đáp, chỉ nói: "Nếu như Chưởng môn hỏi, bổn tôn tự sẽ giải thích."
"Tôn thượng, người còn phải bảo hộ đệ tử bất tài này đến khi nào? !"
Giữa không trung, Phong Thanh Dương vội vàng mà rơi xuồng, vẻ mặt lạnh lùng, hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647195/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.