Editor: Tiểu Ly Ly.
Thái độ của Hồng Trang đối với Thiên Âm, giống như cây kim so với cọng râu, chó cắn xương không buông miệng.
Ngày trước nàng vừa là ghen tỵ vừa là hâm mộ và cũng là hận, là dục vọng muốn chèn ép thậm chí trừ khử. Hôm nay bởi vì Lưu Cẩn chết, nàng thay đổi.
Nàng nghĩ, tàn nhẫn nhất đối với kẻ địch, không phải tử vong dứt khoát, mà là chậm chạp giày vò đau khổ.
Nàng muốn cho Thiên Âm, nếm mất hết nỗi đau, nàng muốn cho nàng ta nhìn thấy thân nhân bằng hữu bên cạnh nàng ta, từng bước từng bước, chết ở trước mặt nàng ta nhưng không làm gì được!
Đêm qua, cho dù Vô Tư thả nàng một lần, nhưng Vô Tư tàn lãnh tuyệt tình, để cho nàng nhận rõ tình cảnh của mình, thân phận của mình.
Đúng như Vô Tư từng nói, chẳng qua nàng chỉ là một tiểu đệ tử, có thể vứt bỏ, có thể ném, có nhục có mắng, đối với loại thân phận của Vô Tư mà nói, giết nàng giống như giết chết một con kiến thấp kém.
Cho nên sau khi nàng từ chỗ Trường Khanh xác định thân phận của Bạch Dao, trong lòng có tính toán. Đi ra cửa phòng thì nhìn ánh mặt trời tươi đẹp, nàng chợt cảm thấy sương mù trong lòng đã biến mất.
Nàng chậm rãi kéo khóe miệng ra, bật cười thật thấp, tiếng cười lớn dần, cuối cùng là trở nên cao vút khiến cho Tiên Hạc giữa không trung kinh hãi mà bay đường vòng.
**
Thiên Âm đột nhiên thức tỉnh! Nhịp tim như sấm đánh!
Đêm qua, ký ức ở Vãn Đình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647185/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.