Editor: Tiểu Ly Ly.
Một tia chớp phá vỡ bầu trời đêm, cuồng phong đột nhiên nổi lên!
Rầm!
Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sét, trong điện Cửu Trọng Trọng Hoa đánh cờ với Vô Tư tim đột nhiên không khỏi đập nhanh. Hắn nắm một con cờ màu đen do dự, trong lòng có vẻ lo lắng.
Vô Tư ngạc nhiên nói: "Thế nào? Khó có khi thấy ngươi nôn nóng như thế, ngược lại rất hiếm lạ. . . . . ."
"Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi trước trở về núi Thái A đi."
Nàng nghiêng người ngăn ở trước mặt hắn, ánh mắt u oán: "Trọng Hoa, ngươi lại muốn tránh ra ta. Nhiều năm như vậy, ta vẫn nhớ tới ngươi, nhưng ngươi. . . . . ."
"Vô Tư, chớ để ta ngay cả người bằng hữu như ngươi cũng mất đi."
Trọng Hoa bỏ lại một câu nói, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn Vô Tư một cái, chợt lách người liền mất không thấy bóng dáng, lưu lại Vô Tư chán nản giật mình nhìn về phía bàn cờ.
Hồi lâu, Vô Tư sửa sang lại dung nhan, lại là một dáng vẻ kêu ngọa tươi đẹp.
Nàng nhặt lên con cờ mà Trọng Hoa ném xuống, nhẹ nhàng thả cờ, bên trong bàn cờ, lập tức chỉ thấy quân cờ trắng tan rã.
"Trọng Hoa, đến cuối cùng là ngươi có tâm hay không?" Nàng lầm bầm nhẹ nhàng phất tay một cái, bàn cờ đều hóa thành bụi: "Ta mạn phép không tin, thời gian mấy ngàn năm, trong lòng của người chưa từng có nửa phần ý định đối với ta."
Nàng đứng dậy bước ra điện Cửu Trọng, cây hòe cổ thụ cành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647182/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.