Vậy mà đệ tử chạy vào trước nàng một bước vừa một câu nói, không chỉ là một tiếng sấm, khiến cho cả đám các lão đại bối rối kinh ngạc.
Thiếu niên kia lật trang sách ra, tức giận chỉ cho Trọng Hoa nhìn: "Đông cung sách này ta thấy tận mắt nàng vẽ, người nhìn xem, nam tử ở trên này chính là tôn thượng ngài!"
Bên trong trang sách, hai bóng người triền miên, nam tử thanh quý như thần, cô gái không tướng mạo, cũng là vóc người thướt tha. Bút pháp nhập thần, bên cạnh giải thích tường tận, cái gì cần có đều có.
Trọng Hoa nhàn nhạt giương mắt, thiếu niên này làm như bị kinh sợ hù dọa, sức lực cầm sách không khỏi buông một chút.
Không biết gió từ nơi nào xông vào tới, thổi sách đông cung xuống trên mặt đất, trên bìa mặt, viết ba chữ to “Thanh tâm chú” đường đường chính chính, tựa như là tiên vận* chảy theo dòng.
Tiên vận: thanh cao tiên khí.
Hết sức bắt mắt.
Thiên Âm nhìn mắt Trọng Hoa sâu thẳm yên tĩnh, chỉ cảm thấy dưới đất trời nổi lên mưa đá, lăng trì cũng không đủ lấy làm nàng sợ như lúc này.
Trong điện yên lặng như tờ.
Trọng Hoa chậm rãi nhặt quyển “Thanh Tâm Chú” này, trong lúc mọi người nín thở, từng tờ một mở ra, cho đến phiên dịch xong tờ cuối cùng. Yên lặng chốc lát, đột nhiên nhìn Thiên Âm, giọng nói giống như gió mát: "Đồ đệ ta họa rất tốt, vi sư quá mức vui mừng."
Thiên Âm cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc ý tưởng lóe lên, cứng rắn nhảy ra một câu: "Sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647164/chuong-129-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.