Editor: Tiểu Ly Ly
Bầu trời nổi lên màu trắng bạc.
Lặng xuống đêm tối u ám, vừa ló lên một bầu trời trong.
Thời gian giống như trôi qua ngàn vạn năm, khi một luồng ánh sáng trắng xông phá gông cùm xiềng xiếc xẹt qua đầu, Thiên Âm chống mí mắt nặng trĩu lên, có ánh sáng đánh tới, nàng kinh ngạc nhìn trong nháy mắt. Trước khi hôn mê trí nhớ lập tức như thủy triều cuốn tới. Lập tức toàn thân toàn chỉ có một loại cảm giác: đau. Đau triệt tâm can, dần dần chết lặng.
Không biết là vọt vào trong tầm mắt là ánh sáng quá vô tình, hay là trong lòng này đau khắc quá sâu, chất lỏng ấm áp theo khóe mắt lẳng lặng trượt vào khóe tai.
Xương lạnh.
"Sư phụ......"
Nàng theo bản năng kêu một tiếng, lặng lẽ chờ một câu “Thiên Âm, vi sư ở đây.”
Có thể có tiếng người, cũng không phải là người mong đợi kia.
Huyền Tề nghe được âm thanh, dáng vẻ vui mừng che lại đau thương trong đáy mắt: "Ai yêu tiểu Thiên Thiên của ta, rốt cuộc muội đã tỉnh! Muội còn tưởng rằng muội đã ngủ không tỉnh dậy rồi sao!"
Thiên Âm khôi phục ý thức, tự nhiên bản năng cũng khôi phục, vẻ mặt mờ mịt trong nháy mắt được ẩn giấu: "Chậc chậc, Huyền Tề ca ca huynh không từ vất vả mà canh giữ ở mép giường của muội, chẳng lẽ là gặp muội ngủ mê không tỉnh muốn nhân cơ hội đoạt bảo vật của muội?"
"Muội là đang vũ nhục nhân cách của huynh!"
"Nhân cách, thứ cho mắt nhìn của tiểu muội vụng về, chưa từng thấy qua huynh là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647159/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.