Editor: Tiểu Ly Ly.
"Ngươi trì hoãn thời gian cũng vô dụng." Một câu của mam tử đã nói toạc ra mong đợi nhỏ bé của nàng, từng bước từng bước đi lên thềm đá, đi lên mỗi một bước, đều giống như chịu đựng áp lực cực kỳ lớn, khi đến trước mặt Thiên Âm thì sắc mặt của hắn đã hiện lên màu xám trắng, tóc mai hai bên đã là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Khi thấy Thiên Âm bình thản ung dung sắc mặt không thay đổi nhìn mình thì tinh thần hắn suýt nữa không có ổn định được, bị lực lượng vô hình này ở giữa không trung xay nghiền thành phấn.
Thiếu nữ này, quả nhiên có gì đó rất quái lạ!
Ngay cả tu hành mấy ngàn năm của mình có chút cũng không chống cự nổi trên bậc Hủy Diệt Chi Lực này, nàng lại khoan thai tự đắc hoàn toàn có thái độ thảnh thơi như cá gặp nước, chim bay lên không.
Thiên Âm cười một tiếng, ngây thơ mà không mất vẻ khôi hài hỏi: "“Khiến cho dáng vẻ của một hồ ly tốt làm thành mệt mỏi đến như vậy, ta nhìn thật là đau lòng đâu, ừm.........Ngươi đi lên là muốn quan sát những con kiến hôi dưới bậc thềm chung với ta sao?"
Cả đám hồ ly tinh anh bị nói thành con kiến hôi dưới bậc thềm, da mặt hồ nam trước mặt căng lên, vì vậy ngây thơ và không mất vẻ thú vị trả lời: "Ngươi đau lòng cho ta, ta cũng tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, việc này là cố ý đi lên tiễn ngươi một đoạn đường."
Sau một khắc, Thiên Âm trơ mắt nhìn hắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647148/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.