Editor: Tiểu Ly Ly.
Mặc Tử Tụ lập tức cười to, Thiên Âm lúng túng thu tay lại, cười mỉa: "Thức ăn lấy được khi ăn mới có mùi vị, hơn nữa, cho dù thức ăn có ngon, nhưng nếu không có người ăn chung với mình thì cũng như nhai sáp nến, không có tăng thêm mùi vị." Suy nghĩ một chút lại nói: "Huống chi bữa này không phải là dùng tiền của ta, tất nhiên ta muốn ăn thật ngon, những viên Kim Thạch kia, là để dành cho A Hoa."
Nghĩ đến A Hoa, nàng lại nói: "Mặc ca ca, ngươi có biện pháp gì có thể để cho ta tìm được A Hoa nhanh hơn một chút hay không? Vừa rồi một đường đi tới đây, ta cũng không có nhìn thấy nàng."
Mặc Tử Tụ cười khẽ: "Nàng ta có thể rời khỏi nơi này hay không?"
"Không thể nào." Thiên Âm kích động lắc đầu: "A Hoa nói qua nơi này là nơi mà nàng sống cả đời, nàng sẽ không rời đi!"
"Ngươi phải tìm tiểu cô nương tên A Hoa? Lớn giống như ngươi sao?"
"Đúng vậy. Mặc ca ca, ban đầu ta với A Hoa tách rời ở thành Tiêu Dao, ta đến Tiên giới, từ đó cũng chưa từng thấy qua nàng. Cũng không biết hôm nay nàng ở chỗ nào? Sống có được hay không......"
Mặc Tử Tụ trầm ngâm chốc lát, nói: "Ngày ở Nhân giới sẽ trôi qua nhanh hơn ngày ở Tiên giới, ngươi ở Tiên giới vừa được mười bảy tuổi, người bằng hữu A Hoa kia, cũng phụ nhân trung niên, đoạn đường này người mà ngươi tìm chỉ là thiếu niên, lại không chú ý tới những người lớn tuổi kia."
Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647141/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.