Editor: Tiểu Ly Ly.
Phương Diệc Nhiên cuối cùng cũng nhớ lại, là bị một đại hán khôi ngô tên là Vô Minh ném vào thủy lao. Trước khi hôn mê, hắn cho là mình chết chắc.
Đợi khi tỉnh lại, nhìn màn che trên đỉnh đầu, trong mũi lượn lờ lư hương nhàn nhạt. Trong nháy mắt, hắn nghĩ mình đã trở về Nhân giới, hắn vẫn là đứa bé ngây thơ đó, hầu hạ dưới gối phụ mẫu, ngây thơ hồn nhiên.
"Nương......" Hắn vô ý thức gọi, tiếng kêu bị phủ bụi nhiều năm, theo trí nhớ tuôn ra, vẻ mặt từ ái chậm rãi hiện lên trước mắt......
"Ngươi đã tỉnh?"
Giọng nói trong trẻo nhảy nhót gọi suy nghĩ của hắn trở về, trước mặt rõ ràng là một dáng vẻ của thiếu nữ xa lạ, mới vừa rồi hắn từ trong cơn hoảng hốt lại có thể xuất hiện ảo giác.
"Ngươi là ai?"
"Ngươi cảm thấy như thế nào? Có khó chịu chỗ nào hay không? Trong thân thể còn đau đau nhức không?"
Đối phương dồn dập hỏi, hắn có chút mờ mịt có chút cảnh giác, nhưng mà nhiều hơn là bởi vì nụ cười tỏa nắng bao hàm quan tâm để cho trong lòng hắn bình tĩnh nhiều năm, giống như cúi đông đầu xuân, miếng băng mỏng, vỡ ra thành từng mảnh.
Trong lồng ngực của hắn, không khỏi rung động.
"Ngươi là ai?" Hắn lại hỏi.
"Ta là thê tử ngươi!"
Lời Bạch Dao nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết nàng cũng mở miệng không ngừng, Phương Diệc Nhiên tỉnh táo rũ mí mắt xuống, trong trí nhớ mười tám năm của mình cẩn thận tìm tòi một lần, xác định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647137/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.