Editor: Tiểu Ly Ly
"Ta là Phương Diệc Nhiên đệ tử của trưởng lão Phục Nguyên điện Chấp Pháp, phụng mệnh sư phụ mà đến."
Vẻ mặt của Phương Diệc Nhiên bình tĩnh không sợ hãi, gương mặt lạnh lùng non nớt nhưng lại giả bộ trầm lặng nghiêm túc.
Thiên Âm bật cười, đưa bàn tay nhỏ dài ra trước mắt hắn: "Huynh có thể tìm sư phụ của ta, nhưng theo quy củ, muốn bước qua cánh cửa này thì phải nộp lộ phí."
"......?" Phương Diệc Nhiên hoảng sợ nghĩ đến trong người mình không có đồng nào, hơi đỏ mặt: "Ta không biết điện Cửu Trọng có quy củ này, không bằng ngày khác ta đưa cho ngươi?"
"Không được! Huynh cho ta bảo bối, ta sẽ cho huynh qua, không cần phải kí sổ!" Mặt mày Thiên Âm cong cong, giống như ngây thơ nói: "Diệc Nhiên sư huynh có tọa kỵ* không?"
*Tọa kỵ: vật để cưỡi.
Phương Diệc Nhiên không rõ lí do, chi tiết đáp: "Có."
"Là tiên hạc sao?"
"......" Hắn trầm mặc.
Đột nhiên hắn nghĩ đến sáu năm trước, tiểu cô nương Thiên Âm trước mặt rất thích bắt tiên hạc của người khác nướng ăn, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, lòng cùa hắn hoảng sợ, nói: "Không phải Tiên Hạc, là Tiên Quy*!"
*Tiên Quy: rùa tiên.
Nhìn vẻ mặt nàng kinh ngạc buồn rầu, hắn nghĩ thầm lần này là Tiên Quy, nàng chắc sẽ không nướng ăn chứ? Vì vậy người hắn thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Âm lầm bầm suy nghĩ nói: "Canh rùa là món canh rất bổ nha......"
"Sư, sư muội?" Sắc mặt Phương Diệc Nhiên đột nhiên thay đổi, cả tiên môn chỉ có sư phụ nuôi tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647093/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.