“Cái gì…A!”
Nàng đang muốn lên tiếng hỏi thì Lưu Quang đã kẹp nàng vào khuỷu tay rồi mang nàng bay vút lên trời cao với tốc độ nhanh như gió.
Chỉ một lúc sau Thiên Âm đã thấy Lưu Quang đưa mình tới ngọn núi bên cạnh.
“Nơi này có tên là núi Nhược Thủy, bất luận là ma hay tiên, một khi ngã xuống thì sẽ không sống sót được đâu.” Thấy nàng tò mò nhìn quanh, Lưu Quang lập tức giải thích, tiện tay chỉ xuống dưới, chỉ thấy sương mù dày đặc lượn lờ quanh vách núi, “Vừa rồi ta mới treo đám người khi dễ ngươi ở dưới vách đá, ngươi nhìn bọn họ xem, có giống thịt khô hay không?”
Một cơn gió thổi ngang qua, Thiên Âm thấy rõ hai nữ tử với gương mặt trắng bệch như đánh phấn, nàng thất thanh nói: “Là bọn họ!”
Rồi quay đầu nhìn Lưu Quang: “Dường như họ đang rất sợ, ngươi… Hay là cứu họ lên đây đi?”
“Bọn họ ỷ tu vị của mình mạnh hơn ngươi, lại ghen tỵ khi thấy ngươi là môn hạ của Tiên tôn, bởi vậy luôn muốn khi dễ, ức hiếp ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn trả thù sao?”
Thiên Âm nghiêm túc gật đầu: “Muốn thì muốn. Nhưng ta không muốn hại chết bọn họ đâu! Vả lại bọn họ cũng chưa ra tay với ta…”
“Trốc” một tiếng, Lưu Quang gõ lên trán nàng, gương mặt ra vẻ không thể dạy dỗ được đứa trẻ trước mặt: “Bất kể là nơi nào thì người khác cũng sẽ ức hiếp ngươi thôi, ngươi phải trả thù chứ. Nếu ngươi càng nhẫn nhịn, đôi khi không nhất định sẽ đổi lấy được hòa bình, ngược lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647073/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.