Cuối cùng không phụ sự kì vọng của mọi người, một bộ cẩm bào hoa lệ xuất hiện ở cửa điện, trên trường y kia thêu hình hoa mẫu đơn rực rỡ, từng đóa nỡ rộ lên, theo mỗi bước chân y đi, gần như sống dậy.
Một đôi giày trắng khảm bảo thạch bảy màu sáng bóng, mỗi khi đi một bước, chuông vàng đính trên giày sẽ phát ra những âm vang trong trẻo, ở trong đại điện yên tĩnh vô cùng thanh thúy rõ ràng.
Nhìn xa hơn, Thiên Âm “phụt” cười ra tiếng!
Người kia, “hoa” đẹp nha!
Trong đại điện mọi người nín lặng, một tiếng cười này, quả thật giống như là một tiếng kinh động san mặt lấp đất.
Mà ngay cả bước chân của người vừa tiến vào, cũng ngừng lại một chút.
Nhưng Thiên Âm lại không biết, tiếng cười mới vừa nãy của mình là thất lễ cỡ nào, không phù hợp cỡ nào, vẫn tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Dáng vẻ của người nọ, vạt áo hơi hé mở, lộ ra da thịt trơn nhẵn như bạch ngọc, vạt áo phía trước nới lỏng chẳng những không làm cho người ta cảm thấy lỗ mãng, trái lại thêm mấy phần tùy tiện tự nhiên.
Nếu không phải trên bộ quần áo kia thêu hoa mẫu đơn màu đỏ tía........
Thiên Âm nén cười, chậm chạp nhìn khuôn mặt trên chiếc cổ bạch ngọc kia.
Dung mạo đẹp tựa như hoa, nghiêng nước nghiêng thành.
Nhất thời Thiên Âm hít một hơi khí lạnh, lập tức trong đầu hiện lên khuôn mặt tuyệt mĩ của Mặc Tử Tụ, tướng mạo của người trước mặt này, thế nhưng lại sánh ngang với Mặc Tử Tụ! (Hy: Chảy nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647050/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.