“Muội yên tâm, nếu nó là của muội, ta sẽ không đoạt vật yêu thích của người khác.” Huyền Tề nhún vai, dáng vẻ thư thả: “Muội có thể nói cho ta biết không, nó là loài gì thế? Nhìn khắp Tiên thú của Tiên giới, nhưng ta lại chưa bao giờ gặp qua thú nhỏ đáng yêu cỡ này.”
“Nó..........” Thiên Âm cúi đầu, trùng hợp cùng ánh mắt của tiểu thú lông tròn chạm vào nhau, nhìn ánh mắt mong đợi của nó, suy nghĩ nàng không bình tĩnh, nói: “Tên nó là Thiên Tuyết, là sủng vật của ta, nó chẳng qua là một con mèo tạp giao (lai),không phải tiên thú gì đó.”
Tiểu thú đau khổ dùng móng vuốt che mặt, vùi thật sâu vào trong lòng nàng, dường như bị nói là mèo tạp lai đã làm mất mặt nó lắm.
Từ giờ phút này, tên của nó, cuối cùng không thể sửa đổi, bị Thiên Âm quyết định: Thiên Tuyết.
Nó chỉ là một tiểu thú có thể hóa thành hình người, nên không thể hiểu được tầm quan trọng của cái tên.
Rất nhiều năm sau, khi nó uy phong lẫm liệt có một không hai trong lục giới thì căm thù cái tên “Thiên Tuyết” này đến tận xương tủy, có lần nó đã muốn bổ vào đầu của tiểu hài tử xui xẻo, chỉ vì toàn thân nó trắng như tuyết mà lại đặt tên nó là 'Tuyết' kia!
**********
Bên kia, Chấp pháp trưởng lão Huyền Lam đuổi tới vị trí lúc trước của Thiên Âm, nhìn đống lửa chưa tắt trên mặt đất, tay áo vung lên, đống lửa kia liền biến mất sạch sẽ.
Lại liếc nhìn một lần, nhìn thấy con gà nướng bị cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647046/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.